Hướng Tình  đối diện Tống Hạo, dáng vẻ trông  phần u buồn, ánh mắt cô cụp xuống, khẽ :
"Có lẽ... tớ     yêu mến."
Tống Hạo thoáng sững ,  thấy vẻ mặt buồn bã của Hướng Tình thì  khỏi mềm lòng. Cậu nhẹ giọng an ủi:
"Đừng nghĩ như . Có khi chỉ là hiểu lầm thôi. Tớ  nghĩ Lâm Ngọc  là  như thế. Sau  tớ sẽ thử tìm cơ hội  chuyện với cô ."
Thấy cô  phản đối, Tống Hạo cảm thấy  như  thêm dũng khí. Cậu âm thầm tự nhủ, nếu  thích một  thì dĩ nhiên sẽ cố gắng vì cô , dù là việc nhỏ cũng  ngại.
Cậu  sang khay cơm của Hướng Tình, chợt nhận  suốt từ nãy đến giờ cô vẫn  đụng đến đũa, cơm còn nguyên như lúc mới lấy.
"Cậu  ăn cơm ?" Tống Hạo hỏi.
Hướng Tình lắc đầu, giọng khẽ:
"Gần đây tớ đang giảm cân, cũng  thích ăn cơm lắm."
"Dù  cũng nên ăn một chút, bỏ  thế  thì phí lắm."
" thật sự tớ  nuốt nổi."
Nghe cô  thế, Tống Hạo đành  ép nữa. Cậu cúi đầu ăn phần cơm của  cho nhanh. Bỗng nhiên, Hướng Tình giơ tay che miệng, ánh mắt  lóe sáng,   như đang cân nhắc điều gì.
"Tống Hạo," cô nhẹ nhàng , "   chuyện tuần  ở trường  ? Vụ một bạn nữ nhảy lầu tự sát ?"
Tống Hạo ngẩn ,  hiểu    câu đó,  cảm thấy  chút lạnh sống lưng.
"Tớ  từng  đến vụ đó."
Hướng Tình khẽ thở dài, mắt  cụp xuống:
"Ừ, cũng bình thường thôi. Chuyện c.h.ế.t  mà, trường yêu cầu sinh viên giữ im lặng,   bàn tán lung tung, nếu  sẽ  kỷ luật. Ai mà dám  chứ."
Tống Hạo chau mày: "Cuối cùng thì xảy  chuyện gì?"
"Nghe  bạn nữ  thầm thích một bạn nam, nhưng  từ chối. Sau đó suy nghĩ quẩn  nhảy lầu tự sát." Cô ngừng một chút,   tiếp: "Vấn đề là...    đổ hết  chuyện lên đầu tớ, trách móc tớ, cho rằng tớ mang xui xẻo."
Tống Hạo nhíu mày, tức giận đến mức suýt nữa  gãy đôi đũa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1655.html.]
"Sao  vô lý ? Chuyện đó liên quan gì đến  chứ? Họ    ?"
Hướng Tình nở một nụ  gượng gạo:
"Bởi vì  con trai ...  thích tớ."
"Hả?      gì sai!"
"Tớ cũng  hiểu nữa.  đám bạn của cô  bắt đầu cô lập tớ,    lưng. Dần dần, những  khác cũng ngại tiếp xúc với tớ. Cuối cùng tớ chẳng còn ai để  chuyện cùng."
Cô khẽ ngước mắt lên,  Tống Hạo, giọng nhỏ nhẹ:
"Nên...  gặp  tớ thật sự  vui.  đồng thời, tớ cũng  sợ."
Tống Hạo chớp mắt: "Sợ gì cơ?"
"Sợ cô gái  sẽ   tìm tớ báo thù. Tớ tin  chuyện ma quỷ mà."
Mộng Vân Thường
Tống Hạo bật : "Thế giới   gì  ma quỷ chứ! Cậu  học lâu thế  mà còn tin mấy chuyện đó ?"
Hướng Tình  nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Vì   từng gặp thôi. Lúc nhỏ tớ từng theo bà  thăm mộ, tiện tay hái một bông hoa  phần mộ  . Về nhà tớ  sốt cao,  mê suốt cả đêm. Mãi đến khi bà  chuyện, dắt tớ   nơi đó thắp hương, xin , thì bệnh mới dần đỡ."
Tống Hạo  xong, vẫn cảm thấy khó tin. Theo , đó  thể chỉ là sự trùng hợp — cảm lạnh do trúng gió chẳng hạn.
Thấy    gì, Hướng Tình bỗng giận dỗi:
"Cậu  tin thì thôi, nhưng cũng đừng  nhạo  khác! Tớ thực sự sợ lắm đấy!"
Tống Hạo thấy cô tức giận thì luống cuống giải thích:
"Được   , tớ tin! Tớ tin thật mà."
Hướng Tình liếc mắt  , khẽ bĩu môi:
"Thôi ,  là   chẳng tin.   nên , bây giờ ma quỷ cũng  giỏi giả dạng. Bọn họ  thể xuất hiện giống hệt  bình thường,  ai    ."
Tống Hạo nuốt nước bọt,   vì lời  đó  vì ánh mắt sâu thẳm của Hướng Tình, bỗng dưng  thấy… lạnh gáy.