Hợp tác với một người chỉ biết ăn chơi lêu lổng, đầu óc ngu ngơ như Cát Đại thật khiến Đoan Mộc Di cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm.
Nếu đổi được một đồng đội đáng tin hơn, có lẽ tình hình đã không rơi vào tình cảnh khó khăn như hiện tại. Nếu cảnh sát tìm ra Cát Đại, mà cô ta lại không biết giữ kín miệng thì... mọi chuyện sẽ kết thúc. Cả hai người bọn họ đều sẽ xong đời.
Đoan Mộc Di bấm điện thoại, ngữ khí mang theo sự thúc ép:
"Bây giờ tôi sẽ rời khỏi ký túc xá, tôi muốn gặp cô ngay lập tức. Tôi nghi ngờ cảnh sát sẽ sớm tìm cô để hỏi chuyện. Đừng có làm chuyện ngu ngốc gì khiến cả hai chúng ta tiêu đời!"
Đoan Mộc Di từng là một học sinh giỏi suốt những năm đi học. Cô ta quen với việc giảng bài, giải thích cho người khác. Nhưng mỗi lần phải đối mặt với Cát Đại, cô ta lại có cảm giác bất lực như đang cố gắng dạy một đứa trẻ không có khả năng tiếp thu.
Dù có cố gắng đến mấy, đối phương vẫn không hiểu gì.
Chúc Nam Nam cũng chẳng khá hơn là bao.
Thế nhưng, chính những người như thế lại hết lần này đến lần khác được chọn, nhận được cơ hội bước tiếp vào học nghiên cứu sinh – cơ hội đáng lẽ nên thuộc về cô ta.
Dựa vào cái gì chứ? Xã hội này chưa bao giờ tồn tại công bằng và chính nghĩa thật sự. Vậy nên cô ta đành phải tự mình cầm thanh kiếm ấy, chặt con đường cho chính mình.
Gặp được Cát Đại, lúc đó đã là hơn mười một giờ đêm. Đoan Mộc Di liếc nhìn đồng hồ, trong lòng không khỏi thấy nặng nề.
Hơn mười một giờ đêm – chính là thời điểm Hướng Tình chết.
Cô ta nhớ rất rõ. Bởi vì khoảnh khắc Hướng Tình rơi từ trên lầu xuống, cô ta đã vô thức nhìn vào đồng hồ.
Nghe nói Tống Hạo cũng c.h.ế.t vào giờ đó... Thật trùng hợp đến thế sao?
Hay là... thật sự có điều gì đó không đúng?
Trong đầu cô ta chợt vang lên những lời mà cô gái váy trắng, tóc đen từng nói:
"Sau khi Hướng Tình chết, linh hồn cô ấy vẫn quanh quẩn trong khuôn viên trường. Ngày nào cũng tái diễn cảnh nhảy lầu ấy. Đoan Mộc Di, chắc cô cũng biết Tống Hạo c.h.ế.t rồi đúng không? Cô đoán xem vì sao cậu ta chết?"
"Bởi vì Hướng Tình c.h.ế.t không cam lòng. Cô ấy luôn tìm kiếm một kẻ c.h.ế.t thay... và cuối cùng, cô ấy đã chọn được Tống Hạo."
"Tống Hạo cũng giống như Hướng Tình, mang theo đầy oán hận trong lòng. Cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha."
"Giờ đây, Tống Hạo đã biết sự thật. Cô nghĩ cậu ta sẽ cam tâm ngồi yên chờ c.h.ế.t sao?"
Không cam tâm... vậy cậu ta sẽ làm gì?
Lẽ nào... cậu ta sẽ tìm đến cô, g.i.ế.c cô giống như Hướng Tình đã từng g.i.ế.c cậu ta?
Không thể nào!
Đoan Mộc Di cố xua đi những ý nghĩ hoang đường đó. Cô ta vốn không tin vào ma quỷ, linh dị.
Nhưng cái c.h.ế.t của Tống Hạo khiến cô không thể không suy nghĩ nhiều hơn. Cô ta lắc đầu, tự cảnh tỉnh mình: Không thể bị dọa sợ.
Nếu thật sự Hướng Tình muốn trả thù, lẽ ra người cô ấy nên tìm là cô và Cát Đại chứ không phải một người ngoài như Tống Hạo. Hướng Tình không mạnh như cô ta tưởng. Nếu cô ta để mình hoảng loạn, thì sẽ để lộ sơ hở.
Nghĩ vậy, Đoan Mộc Di bước nhanh lên cầu thang. Trời lạnh quá, cô ta muốn trở về thật nhanh.
Nhưng vừa bước vài bậc, cô ta bất chợt nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi phía sau.
"Cộp... cộp... cộp..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1664.html.]
Đoan Mộc Di lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau trống không. Không có ai cả.
Là ai...? Không thể nào cô ta nghe nhầm được.
"Rọt... rọt..."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Một giọt chất lỏng lạnh buốt nhỏ xuống chóp mũi cô ta.
Cô ta luống cuống đưa tay lau mũi, rồi nhìn vào ngón tay – là một màu đỏ rực, nóng bỏng: máu!
Máu ở đâu ra?
Cô ta ngẩng đầu lên... Nhưng hành lang trống rỗng như mê cung, chỉ có một mình cô ta.
Đúng lúc ấy, phụt – đèn hành lang vụt tắt.
Đã đến giờ cắt điện.
Cả dãy ký túc xá chìm vào bóng tối sâu thẳm.
Một luồng gió lạnh lùa qua khiến sống lưng Đoan Mộc Di tê dại. Cô ta vội vã xoa tay, muốn rời khỏi đây thật nhanh.
Nhưng đúng lúc đó, cô ta cảm nhận được một bàn tay... đang kéo nhẹ vạt áo của mình trong bóng tối.
Một giọng nói thì thầm, nhẹ như gió, nhưng lại lạnh thấu tim gan:
"Đoan Mộc Di... tôi c.h.ế.t thảm lắm..."
"Tại sao cô vẫn chưa c.h.ế.t thay tôi? Tại sao cô lại được sống nhởn nhơ như vậy?"
Là giọng của Hướng Tình!
Toàn thân Đoan Mộc Di run rẩy. Cô ta hét lên trong cơn hoảng loạn:
"Đừng lại gần! Đừng tới đây!!"
Nếu là lúc bình thường, dù có mất điện, hành lang cũng không đến nỗi tối đen như mực thế này.
Nhưng giờ đây, cô ta như bị vây trong một thế giới hỗn loạn, bị bóng tối nuốt chửng. Cô ta không nhìn thấy gì – nhưng lại cảm nhận rất rõ ràng, Hướng Tình đang ở quanh mình.
Ma quỷ thường không vội vã, chúng sẽ chậm rãi giày vò nạn nhân – như mèo chơi đùa với con chuột không còn đường thoát.
Vạt áo bị kéo... rồi lại được buông ra.
Nhưng tiếng cười của Hướng Tình thì vẫn vang vọng – the thé, đinh tai, điên loạn, khiến màng nhĩ cô ta nhói buốt.
"Đoan Mộc Di... tôi và cô vốn không thù không oán... thậm chí tôi còn chẳng biết cô là ai..."
"Vậy tại sao... cô lại muốn g.i.ế.c tôi?"
"Ít nhất cũng phải để tôi c.h.ế.t một cách rõ ràng chứ..."
"Nếu không, tôi... sẽ kéo cô xuống cùng..."
"Cô biết kết cục của Tống Hạo rồi mà... đúng không?"