Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1665

Cập nhật lúc: 2025-04-24 17:25:36
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng, đó chính là vấn đề khiến Đoan Mộc Di không ngừng run rẩy.

Cô ta hoàn toàn không quen biết Hướng Tình, không có mối thù oán hay mâu thuẫn gì, xét theo bất kỳ lý do nào cũng không nên là kẻ ra tay g.i.ế.c hại. Nhưng sự thật là, chính cô ta đã xuống tay.

Cô ta không sợ cảnh sát thẩm vấn. Điều khiến cô ta khiếp đảm đến tột cùng lại là sự hiện diện của một hồn ma đang lởn vởn quanh cô ta, mang theo cái c.h.ế.t cận kề.

Trong bóng tối nặng nề, tiếng cười lạnh lẽo của Hướng Tình vang vọng như đang chế giễu, như thể linh hồn ấy đang nhấm nháp từng tia sợ hãi trong mắt Đoan Mộc Di.

"Đoan Mộc Di à," giọng nói ma mị cất lên, nhẹ nhàng mà lạnh buốt, "đừng cố giãy giụa nữa, cô không thoát được đâu... Chỉ cần cô nói rõ tại sao cô g.i.ế.c tôi, tôi sẽ tha cho cô."

Giọng nói ấy bỗng chốc sắc lạnh như băng: "Còn nếu không... tôi sẽ thả cô từ tầng sáu xuống! Sân thượng hôm đó ở tầng sáu, mà chỗ này cũng là tầng sáu của ký túc xá. Cô không tò mò muốn cảm nhận nỗi tuyệt vọng của tôi lúc đó à?"

Đoan Mộc Di im lặng. Tim cô ta đập loạn trong lồng ngực.

Cô gái đó nói đúng! Hướng Tình đã chết, nhưng hồn ma của cô ta vẫn chưa siêu thoát. Cô ta vẫn đang lang thang quanh khuôn viên trường, chỉ để tìm ra sự thật về cái c.h.ế.t oan ức của mình...

Hướng Tình có thật sự sẽ g.i.ế.c cô ta không?

Cô ta không biết, nhưng lại không dám thử thách. Trong bóng tối, tiếng cười của Hướng Tình lúc gần lúc xa, từng đợt âm u và đầy ác ý.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Giờ đây, Đoan Mộc Di cũng giống như Hướng Tình từng trải qua—lạc lõng, sợ hãi, và tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc suy sụp ấy, Đoan Mộc Di khuỵu người xuống đất, thở hổn hển, rồi lẩm bẩm trong run rẩy:

"Tôi... tôi khai hết."

Giọng cô ta nghẹn lại: "Tôi và cô thực sự không có thù oán gì cả. Là Cát Đại... là cô ta hận cô. Còn lý do vì sao cô ta hận, có lẽ chính cô biết rõ hơn tôi..."

Hướng Tình lạnh nhạt hỏi lại: "Ý cô là... cô g.i.ế.c tôi thay cho Cát Đại sao?... Ha, cô nghĩ tôi ngốc à? Bình thường giữa hai người các cô gần như chẳng có chút giao tình nào, sao cô phải g.i.ế.c người vì cô ta chứ?"

Đoan Mộc Di cắn môi, rồi trả lời: "Tôi có lý do của mình. Tôi đồng ý giúp cô ta g.i.ế.c cô, đổi lại... cô ta phải giúp tôi g.i.ế.c Chúc Nam Nam."

Hướng Tình lặng người. "Trao đổi g.i.ế.c người... Vậy ra, tôi chỉ là một phần trong cuộc giao dịch dơ bẩn đó..."

Cô bật cười chua chát: "Hai người tính toán thật giỏi. Tôi và Chúc Nam Nam, rốt cuộc chỉ là hai kẻ xui xẻo bị các cô đưa lên bàn cờ."

Giọng nói đanh lại: "Nói đi! Rốt cuộc vì lý do gì mà cô phải g.i.ế.c Chúc Nam Nam, dù biết sẽ có nguy cơ bị phát hiện cũng không chùn tay?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1665.html.]

Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt của Đoan Mộc Di lập tức tối sầm, mang theo oán hận:

"Chuyện đó... không liên quan đến cô. Tôi thừa nhận mình g.i.ế.c cô vì muốn trao đổi với Cát Đại, vậy chưa đủ sao?"

Giọng Hướng Tình trở nên nghiêm nghị, lạnh lẽo như băng:

"Đoan Mộc Di, tốt nhất cô nên hiểu rõ, người đang hỏi cô là tôi. Cô không có quyền chất vấn, chỉ được phép trả lời!"

Từng giọt chất lỏng tí tách rơi xuống, lạnh ngắt.

Đoan Mộc Di không nhìn thấy gì, nhưng cô ta cảm nhận được—thứ gì đó đang thấm ướt quần áo, từng vũng m.á.u sền sệt tích tụ dưới chân.

Tại sao không ai đến cứu cô ta?

Cô quản lý ký túc xá đâu? Các bạn cùng phòng đâu? Lẽ nào chẳng ai nghe thấy tiếng động?

Hay họ chỉ đang lặng im trong bóng tối, sợ hãi, không dám xen vào chuyện người khác?

Con người là thế—ích kỷ, nhẫn tâm, và vô cảm.

Máu tươi như trăn lớn đang quấn chặt lấy cơ thể cô ta, siết chặt từng chút một, khiến cô ta không thể thở nổi.

Trong cơn hoảng loạn, mọi thứ mờ dần. Khi mở mắt, cô ta nhận ra mình đang đứng bên mép sân thượng. Vẫn là nơi đó, nhưng lần này, người ở bên mép là chính cô ta.

"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, Đoan Mộc Di..."

Cô ta nhắm mắt, biết rằng mình không thể thoát được nữa.

"Tôi g.i.ế.c Chúc Nam Nam... vì tôi hận cô ta! Cô ta đã cướp mất suất nghiên cứu sinh của tôi! Tôi không được phép hận cô ta sao?"

Hướng Tình lạnh giọng:

"Cô kém thì cô phải nhận. Thua là thua. Cô bị đố kỵ đến phát điên, chẳng phải cũng chỉ là một kẻ đáng thương thôi sao?"

Nhưng lần này, Đoan Mộc Di bật cười khinh bỉ:

"Cô biết gì mà nói? Tôi kém hơn cô ta sao? Nực cười!"

"Cô có biết tôi đã phải đánh đổi bao nhiêu để giành được suất nghiên cứu sinh ấy không? Từ năm nhất đại học, tôi đã cặm cụi học từng môn. Tôi không dám nghỉ ngơi, không đi chơi cuối tuần, không một lần dám lơi lỏng. Tôi dành cả bốn năm chỉ để chuẩn bị cho một cơ hội duy nhất ấy!"

Loading...