Lần , Hướng Tình cuối cùng cũng  hiểu rõ.
Cô  nhún vai, liếc  Đoan Mộc Di một cái,  đó bật  nhạt:
"Vậy   gọi  đến giúp ? Ôi Cát Đại,  đúng là hèn hạ thật đấy. Muốn thương lượng nhưng   dám tự   mặt. Cậu nghĩ  xem, với cái  phận của  thì lấy gì  để  chuyện với  bằng cái giọng điệu đó?"
Cát Đại vẫn im lặng,  kịp đáp lời thì Đoan Mộc Di  bước lên , nắm lấy cổ áo Hướng Tình kéo giật .
Thực , mục đích ban đầu của Đoan Mộc Di là  giúp Cát Đại để đổi lấy sự trợ giúp   – một kiểu trao đổi  điều kiện.  khoảnh khắc , cô  như thấy chính  trong hình bóng Cát Đại...
Tiền bạc và quyền lực  thể khiến một   ngẩng cao đầu, nhưng cũng  thể đẩy  khác xuống tận đáy thấp kém của xã hội.
Tại  họ  nghĩ rằng   quyền  tỏ  thượng đẳng như ? Lại còn giả vờ thương hại,  vẻ kiêu ngạo, nhạo báng? Chỉ vì  tiền mà cho phép bản  chà đạp lên  khác ?
Hướng Tình và Cát Đại – chẳng  mối quan hệ đó  giống với cô và Chúc Nam Nam  đây ?
Đoan Mộc Di nghiến chặt răng, từng chữ như bật  từ kẽ răng:
"Kẻ cần hiểu rõ  phận của  là cô. Ai cho cô cái quyền lên giọng như thế với chúng ?"
Dù Hướng Tình  hình nhỏ bé, nhưng vẫn  Đoan Mộc Di nhấc bổng khỏi mặt đất chỉ bằng một tay.
Giọng Đoan Mộc Di trầm xuống, từng lời như d.a.o cắt:
"Đừng  bày  cái vẻ  đây vượt trội  mặt  nữa. Dù cô  chút tiền dơ bẩn đó, thì giờ phút , cô cũng chỉ  thể  theo lời chúng ."
Sắc mặt cô lạnh đến đáng sợ, khiến Hướng Tình  khỏi rùng . Cô  cố giữ bình tĩnh, lên tiếng:
"...  . Sau   sẽ  uy h.i.ế.p Cát Đại nữa."
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt," cô  thầm nghĩ.
Đoan Mộc Di  sang hỏi Cát Đại:
"Cô  tin lời cô  ?"
Cát Đại chỉ lắc đầu. Cùng lúc đó, trong tâm trí cô chợt hiện lên nụ  dịu dàng của Chu Hàm, và cả ánh mắt đầy kiêu căng của Hướng Tình khi từng buộc cô  rời xa Chu Hàm.
Lửa trong lòng cô như  châm bùng lên. Cô   tiếp tục là kẻ  điều khiển nữa.
"Muốn  tin cô cũng dễ thôi," Cát Đại , ánh mắt bình tĩnh lạ thường. "Cô  đưa  thứ gì đó để  tin."
"Tiền ?  sẽ cho cô!" – Hướng Tình bật thốt lên,  cần nghĩ ngợi.
Đoan Mộc Di  đến đây thì   nên   tức giận. Trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.
Những kẻ giàu  … đầu óc họ thật sự nghèo nàn đến mức ngoài tiền  thì chẳng nghĩ   gì khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1671.html.]
Cát Đại nhếch môi, nở nụ  nhẹ đầy giễu cợt:
"Tiền thì  ích gì? Hay thế   – cô quỳ xuống, gọi  là bố, để    một đoạn video. Cô từng dùng việc nhà  phá sản để uy h.i.ế.p , thì giờ  cũng dùng cách tương tự để đáp , công bằng thôi."
Hướng Tình trừng mắt  cô.
"Này Cát Đại! Cậu quá đáng lắm  đấy!"
Trong mắt Hướng Tình, Cát Đại xưa nay luôn là  yếu đuối, chẳng bao giờ phản kháng, như một con cừu non ngoan ngoãn. Không ngờ, hôm nay   thể   những lời như thế!
"Rốt cuộc cô  định  ?" – Cát Đại nhướng mày, giọng  cao nhưng  mang theo áp lực: "Nếu hôm nay cô  đồng ý, chúng  sẽ  để yên cho cô ."
Cát Đại  cực đoan như Đoan Mộc Di, cô    hại  khác, nhưng điều đó   nghĩa là cô sẽ tiếp tục nhẫn nhịn mãi.
"Đừng mơ!" – Hướng Tình gào lên, "Muốn  quỳ  video như  á? Đợi kiếp  !!!"
Vừa dứt lời, cô  tranh thủ lúc hai   chú ý, bất ngờ lao thẳng về phía Cát Đại với ý định mở đường thoát .
"Bắt cô  !!!" – Đoan Mộc Di phản xạ cực nhanh, hét lớn.
Dáng  nhỏ bé của Hướng Tình khiến cô  lướt qua họ như một cơn gió, chạy thẳng lên sân thượng.
Mộng Vân Thường
Đoan Mộc Di và Cát Đại liếc ,  lập tức đuổi theo.
Hướng Tình  lên đến sân thượng thì  chặn  –  còn lối thoát nữa.
Sân thượng   lan can. Cô    mép, hét lên đầy căng thẳng:
"Đừng  đến gần ! Bước thêm bước nào là  nhảy xuống đấy!!!"
Nếu cô     còn đỡ, nhưng càng hét lên như thế, Cát Đại  càng  nhịn  bật  lớn.
Quen  bao năm, chẳng lẽ cô  hiểu Hướng Tình là loại  nào ?
Cô  mà  gan nhảy thật ?
Cát Đại giễu cợt:
"Hướng Tình ơi, cô tưởng chúng  đang đùa chắc? Cô  thoát  . Mau qua đây. Quay xong đoạn clip  chúng  sẽ để cô ."
"Không!   ! Cát Đại, cô là đồ đê tiện!" – Hướng Tình tiếp tục gào lên, "Nếu bố   cô dám  thế với , ông  sẽ  tha cho cô !"
Đoan Mộc Di  thể chịu đựng thêm nữa, cô bước lên một bước.
"Hướng Tình,  khuyên cô đừng cố giãy giụa vô ích..."
Cô  chắn ngang tầm mắt của Cát Đại.