"Con đàn bà , mày dám  đây  lóc om sòm? Mày   tao là ai ?"
Kỷ Hòa mỉm , ánh mắt lạnh lùng:
"  cần   là ai cả."
"Gớm! Mày cũng to mồm đấy! Bố tao là Hạng Vân Phi,  cái tên  là   đấy! Mày dám ăn  kiểu  với tao tức là   tiếp tục sống yên  ở Lư Vượng nữa đúng ?"
Lúc , Yến Lâm khẽ  đầu , ánh mắt chạm  Kỷ Hòa, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trùng hợp đến lạ. Hạng Vân Phi—đó chính là cái tên mà hai  đang tìm. Ông  là chủ nhân   "Thiên Thượng Cung Khuyết", một nhân vật luôn giấu   sâu, hiếm khi lộ diện trong những chuyện nhỏ nhặt. Cũng chính vì , bọn họ vẫn  nghĩ  cách nào để tiếp cận.
Một ông trùm như Hạng Vân Phi, nếu    dẫn đường, thì  gặp mặt gần như là chuyện  tưởng. Thế mà cơ hội  xuất hiện một cách bất ngờ thế ...
Kỷ Hòa trầm mặc trong chốc lát,  đó cố ý kéo dài giọng, giọng điệu ngang ngược:
"Cho dù là Hạng Vân Phi thì  ? Một  ông  mà  khiến   sống nổi ở Lư Vượng ? Thật buồn ."
 như cô đoán, lời   lập tức chọc giận gã đàn ông  mặt đến mức bật  thành tiếng:
"Giỏi lắm! Láo thật đấy! Chờ đấy cho tao! Tao sẽ  mách với bố tao!"
Nói   loạng choạng   bỏ , trông chẳng khác nào một đứa trẻ tiểu học đang tức tối chạy  méc cô giáo.
Kỷ Hòa và Yến Lâm   theo bóng lưng   khuất dần,  khỏi thấy  buồn   khôi hài. Một con cá tự bơi  lưới,  còn tự cho  là cá mập.
Chẳng bao lâu , một  đàn ông mặc áo đuôi tôm đen bóng bước  từ bên trong, lễ độ giơ tay mời:
"Ông Hạng , tên ông  ở Lư Vượng  ai  ,  ai   qua. Hai cô dùng cách  để ép ông   gặp mặt, thực sự  chút ngây thơ ."
Ánh mắt Yến Lâm tối  vài phần. Người như Hạng Vân Phi— thể tung hoành giữa hai giới trắng đen ở đất Lư Vượng—nếu   đầu óc, mới là chuyện lạ.
Người đàn ông mặc đuôi tôm tiếp tục, giọng đều đều nhưng mang theo ẩn ý:
"Ông chủ chúng  ,  gặp ông  cũng    . Chỉ cần hai cô sẵn sàng chơi một trò chơi. Nếu thắng, ông  sẽ gặp; nhưng nếu thua..."
Hắn  sang Kỷ Hòa, ánh mắt lướt qua gương mặt cô một lượt  dừng  nơi đôi mắt:
"Đôi mắt của cô thật sự  ... Nếu thua, chi bằng để  ở Thiên Thượng Cung Khuyết cho chúng ,  đồ trang trí chẳng hạn."
Lời  dứt, đám đông xung quanh vốn chỉ hóng chuyện bỗng xôn xao hẳn lên.
"Trời đất, quá biến thái ! Cái m.á.u bệnh hoạn đó đúng là di truyền từ Hạng Vân Phi mà !"
"Nghe bảo mấy hôm  ông  còn c.h.ặ.t c.h.â.n hai doanh nhân Nhật, treo ngược lên xà nhà, coi như chuông gió đấy. Thật là kinh tởm!"
"Coi bộ hai cô gái  là  nước ngoài thì ? Khổ , chắc  hiểu rõ quy tắc nơi . Lư Vượng   chỗ để  ngoài đến gây sự …"
Gã đàn ông mặc áo đuôi tôm mỉm , cúi đầu:
"Nếu sợ  thì khuyên hai cô nên rút lui. Đây là Lư Vượng, ông Hạng  một là một,  hai  ai dám cãi."
Kỷ Hòa im lặng vài giây  lạnh nhạt :
" hiểu . Phiền  dẫn đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1676.html.]
"Hừ, mạnh miệng cho lắm , đến lúc  móc mắt thì đừng  lóc cầu xin tha mạng!"
Mộng Vân Thường
Một  đàn ông  bên cạnh khinh thường , trong lòng  âm thầm toan tính.
Gã  sớm nhắm  Kỷ Hòa. Nếu đến lúc thật sự cô  bắt,  sẽ đóng vai  hùng giải cứu mỹ nhân. Đến lúc đó, cô gái xinh   chắc chắn sẽ thuộc về … Nghĩ đến đây, ánh mắt  càng thêm dâm tà.
Kỷ Hòa chẳng hề để tâm, coi  như  khí, ánh mắt   lấy một tia d.a.o động.
Người dẫn đường đưa tay mời,  xoay   . Kỷ Hòa và Yến Lâm theo sát phía ,  qua hành lang ngoằn ngoèo, rẽ trái  rẽ  mấy , cuối cùng dừng   một căn phòng u tối như hầm rượu ngầm.
Rèm ngọc  vén lên, bên trong là một  đàn ông mặc vest chỉn chu, tay  chuỗi tràng hạt, chân bắt chéo, nhàn nhã dựa lưng  ghế.
Ông  cất giọng đều đều,  nhanh  chậm:
"Hai cô gái vẫn dám tới thật . Trông cũng xinh đấy, tiếc là nếu  móc mắt thì e rằng bọn  cũng  nỡ... nhưng chắc chắn sẽ  mềm lòng ."
Đây chính là Hạng Vân Phi—kẻ nổi danh cả trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng ở Lư Vượng. Cái tên của ông  đủ để khiến vô    xong lạnh gáy. Áp lực từ  đàn ông  khiến  khí cũng trở nên đặc quánh, như  ép   quỳ rạp  chân.
Thế nhưng Kỷ Hòa vẫn giữ  vẻ bình tĩnh, ánh mắt sắc bén:
"Anh Hạng,  nghĩ còn  chắc   bản lĩnh móc  mắt  . Anh  chơi trò gì?"
Hạng Vân Phi bật , nheo mắt đầy hứng thú.
"Khẩu khí lớn đấy. Vừa  hôm nay  khá rảnh, chơi một chút cũng ."
Ông  chỉ  mặt bàn phía , nơi  hai cái ly thủy tinh úp ngược, mỗi ly chứa sáu viên xúc xắc.
"Chúng  chơi Sic Bo—Tài xỉu. Luật đơn giản thôi, ai  tổng điểm cao hơn thì thắng."
"Nếu cô Kỷ thắng, chỉ cần  đưa  yêu cầu quá đáng,  đều sẽ chấp nhận.  nếu cô thua..."
Ông  dừng , ánh mắt trở nên sắc như dao:
" sẽ lấy đôi mắt của cô.   ,  ."
Ông   nhạt,  hỏi  nữa:
"Sao? Cô  dám chơi ván  với  ?"
Kỷ Hòa  chần chừ lấy một giây:
"Chơi!"
Hạng Vân Phi hài lòng gật đầu:
"Vậy,   ."
Ông  cầm ly xúc xắc lên, lắc vài cái  tùy ý  đặt xuống, mở nắp.
Ngay khi những viên xúc xắc lăn , đám  xung quanh đồng loạt hít  một  lạnh.
Bốn viên sáu điểm, một viên năm điểm, một viên ba điểm. Tổng cộng ba mươi hai điểm.
Không  vận may  nữa, mà là quá . Tốt đến mức khiến   nghi ngờ: đây  còn là trò chơi công bằng  ?