Ông  chẳng còn ai để trút giận, ngoài Khương Đằng.
Tên đàn ông lòng lang  sói , đáng  phanh thây. Trong mắt Hạng Vân Phi, chỉ khi xé xác   thành trăm nghìn mảnh, ông mới  thể nguôi ngoai nỗi oán hận đang bốc cháy trong lòng.
Đây là Lư Vượng – nơi mà cái gọi là luật pháp chỉ còn là cái tên treo đầu dê bán thịt chó. Với quyền lực trong tay, ông  hàng vạn cách để khiến kẻ phản bội  sống  bằng chết. Để   trở thành vật hiến tế, đền mạng cho đứa con gái mà ông yêu thương nhất,   vĩnh viễn rời khỏi thế gian  vì sự phản bội đó.
Ngay  đó, Hạng Vân Phi lạnh lùng  lệnh đưa Khương Đằng và Hạng Bích xuống .
Một lúc , ông   sang  Kỷ Hòa, ánh mắt   còn sự ngạo mạn như , mà   đó là chút nể trọng xen lẫn trầm ngâm:
“Cô Kỷ Hòa...   thừa nhận, cô quả thật  bản lĩnh.”
Đến nước , Hạng Vân Phi  thể  thừa nhận, thắng lợi của Kỷ Hòa  hề dựa  may mắn. Việc cô dám   ông để đánh cược  chứng minh cô   tự tin  sự chuẩn  kỹ lưỡng của .
Hơn nữa, chỉ một ánh mắt, cô   thể nhận   phận thật sự của Hạng Bích – điều mà ngay cả những   thiết với cô  cũng  phát hiện. Một  như thế,   thể là kẻ non nớt?
Hạng Vân Phi khẽ cúi   mặt cô, giọng  trầm , khác hẳn sự khinh thường lúc đầu, giờ đây  mang theo sự kính trọng thật lòng:
“, Hạng Vân Phi, xin gửi lời xin  vì  từng mạo phạm cô. Để tỏ lòng  ơn,   thể tiết lộ chút thông tin về  mà các cô đang tìm. Chỉ là...”
Ông  dừng  ở đó,   hết.  Yến Lâm  nhanh chóng hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu:
“Xin  Hạng yên tâm. Chúng  hiểu quy tắc. Sẽ  tiết lộ nguồn thông tin đến từ .”
Mộng Vân Thường
Hạng Vân Phi  nhẹ:
“Nói chuyện với  thông minh đúng là thoải mái. Mong các cô hiểu cho. Thiên Thượng Cung Khuyết chúng ... vẫn luôn  ăn kiểu .”
Nhận  sự đảm bảo, ông  thở phào,  đó hạ giọng tiết lộ:
“Chủ nhân thực sự của tấm căn cước mà các cô mang theo tên là Giang Diệu Dung. Cô  sống ở một thành phố nhỏ thuộc miền Nam Trung Quốc. Cách đây  lâu, cô   bỏ  tám trăm nghìn để  giấy tờ giả. Đây là tất cả những gì  , hy vọng  thể giúp ích.”
Kỷ Hòa nhẹ nhàng gật đầu:
“Thông tin   hữu ích. Cảm ơn .”
Giờ khi    tên thật, việc điều tra sẽ dễ dàng hơn  nhiều.
Không dừng  ở đó, Hạng Vân Phi còn tỏ  vô cùng hiếu khách:
“Nếu hai cô  gấp,  thể ở  Lư Vượng chơi vài ngày. Dù nơi    hỗn loạn, nhưng cảnh sắc thì cũng đáng để ngắm một . Chỉ cần các cô nhắc đến tên , Hạng Vân Phi, thì sẽ  ai dám động đến dù chỉ một sợi tóc.”
Kỷ Hòa mỉm  lịch sự:
“Cảm ơn , lòng  của  chúng  xin ghi nhận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1682.html.]
 trong lòng, cả cô và Yến Lâm đều hiểu  rõ – nơi như Lư Vượng,  nhất là nên rời khỏi càng sớm càng . Ở  thêm một giờ, một phút cũng  thể xảy  chuyện ngoài ý . An  trở về Trung Quốc mới là lựa chọn khôn ngoan.
Yến Lâm lập tức gửi thông tin về Giang Diệu Dung cho Từ Nam Dật, nhờ   hỗ trợ điều tra thêm.
Trong lúc hai  đang đợi chuyến bay tại sân bay, Kỷ Hòa nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Yến Lâm thì  việc  máy tính. Không khí tạm thời yên tĩnh, cho đến khi đột ngột vang lên một tràng âm thanh ồn ào.
Kỷ Hòa mở mắt,  thấy một nhóm thanh niên trẻ tuổi bước  khu vực chờ. Họ   rôm rả,  thì chụp ảnh,  thì ríu rít trò chuyện, trông vô cùng náo nhiệt và sôi động.
Ngay cả Yến Lâm cũng  thu hút. Cô liếc  sang phía đó,    cảm thán:
“Tuổi trẻ đúng là  thật, lúc nào cũng đầy năng lượng như thế.”
Kỷ Hòa mỉm :
“Cô cũng còn trẻ mà.”
Yến Lâm gật đầu, nhưng   lắc đầu ngay  đó:
“Cũng đúng...  từ lúc  Cục Điều tra các hiện tượng siêu nhiên, tuổi trẻ của  coi như tiêu tan luôn .”
Kỷ Hòa bật :
“Ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm, mỗi  rụng tóc là rụng cả nắm...”
Yến Lâm cũng bật  nhưng  nghiêm túc :
“Chúng  là công chức,  chi phí khi  công tác đều  giám sát chặt chẽ. Nói là  vòng quanh thế giới, nhưng thực  đến  cũng chỉ  điều tra và báo cáo. Ghen tị thật đấy, với mấy  đang vui chơi  kìa.”
Cô   sang phía nhóm thanh niên, ánh mắt thoáng chút mơ màng.
Kỷ Hòa vốn định tiếp tục nghỉ ngơi,  định đeo bịt mắt thì bất chợt, ánh mắt cô khựng  khi  về hướng Yến Lâm đang chỉ.
Sắc mặt Kỷ Hòa lập tức trở nên nghiêm túc.
Cô khẽ gọi:
“Yến Lâm.”
“Hử? Gì thế?” Yến Lâm ngẩng lên.
Kỷ Hòa  rời mắt khỏi đám đông phía , giọng trầm xuống:
“Có lẽ chúng   gặp rắc rối .”
Yến Lâm sững :
“Hả?”