"Không  tác dụng gì ." Kỷ Hòa khẽ , ánh mắt bình tĩnh nhưng giọng điệu  đầy chắc chắn. "Ngay khi ngón tay ông  chạm  bùa chú, một khế ước vô hình   lập.   thể cảm nhận  vị trí của ông , bất kể ông  đang ở ."
Nói cách khác, chỉ cần chạm  tờ tiền đó, dù  cố tình hủy   giấu giếm thế nào, dấu vết cũng  thể  xóa bỏ.
Yến Lâm sững sờ, gần như bật  tiếng kinh ngạc.
"Trời ơi... lợi hại quá mức  đấy!"
Kỷ Hòa  đáp  lời khen, chỉ khẽ thở  một  dài. Cô  về phía những thanh niên trẻ đang   phía xa, nhưng đôi mắt họ  trống rỗng đến đáng sợ.
"Phần nhiệm vụ của  đến đây là  tất. Lát nữa  sẽ đưa cho cô nửa còn  của lá bùa. Hãy dùng nó để phối hợp với những  bên trong nước, truy dấu những kẻ  đưa họ đến đây."
"Hiểu ." Yến Lâm gật đầu,  chút do dự.
Kỷ Hòa mím môi, ánh mắt khẽ tối . Dù  quen  những  đó, cô vẫn thấy lòng nặng trĩu. Những khuôn mặt , trông tươi , vui vẻ – nhưng chỉ cần  kỹ, ai cũng nhận  đó là nụ  gượng ép. Một chút sức sống cuối cùng cũng   rút cạn.
Sự tuyệt vọng đáng sợ nhất   là khi bạn  dồn đến đường cùng, mà là khi bạn sống quá lâu trong tuyệt vọng đến mức  còn cảm thấy gì nữa – chỉ còn  sự tê liệt.
Cô thầm mong, một ngày  xa, bọn họ sẽ  đưa trở về.
...
Trở  Trung Quốc  bao ngày lăn lộn, khi đặt chân  thành phố S  thuộc, trong lòng Kỷ Hòa rối như tơ vò. Cô  kịp quyết định  nên xin nghỉ phép để nghỉ ngơi một chút   thì cửa thang máy  mặt bất ngờ mở .
Trước cửa nhà ,  một thứ gì đó... đang  xổm.
Kỷ Hòa cau mày, thử tiến  gần vài bước. Cô giơ chân nhẹ nhàng đá một cái.
"... Sở Dực hả?"
Người  mặt cô ngẩng đầu lên, lộ  gương mặt quen thuộc.
 là Sở Dực –  hàng xóm  thiện, đồng thời cũng là cảnh sát trẻ từng cùng cô hợp tác phá án.
Mộng Vân Thường
 dáng vẻ hiện tại của    trái ngược với hình ảnh thường ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1685.html.]
Tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm, cả  trông như một đứa trẻ  lạc  lang thang cả tuần  ai hỏi han.
Nhìn thấy Kỷ Hòa, mắt Sở Dực sáng lên,  lảo đảo  dậy.
"Chị Kỷ..."
Kỷ Hòa khẽ cau mày,   từ đầu đến chân  hỏi: "Anh    ?"
"Chị Kỷ, chị còn nhớ vụ án ở khu chung cư Thượng Lạc mà chị từng phá ?" Giọng Sở Dực khàn khàn, dường như mấy hôm nay   ngủ  tử tế. "Lúc đó chị từng , trong lòng  cũng  quỷ... Chị  đúng. Trong lòng  thực sự  thứ gì đó tối tăm..."
Anh ngừng  một chút, dường như đang cố nuốt xuống cảm xúc đang trào lên.
"...    là  chính trực như   tưởng.  chọn  cảnh sát  chỉ vì  bắt kẻ ... mà còn vì bản    mục đích riêng.  cuối cùng,  vẫn thất bại."
Kỷ Hòa im lặng  . Cô   gì, nhưng ánh mắt cô cho thấy cô đang lắng   nghiêm túc.
Thở dài một , cô mở cửa nhà: "Vào nhà   ."
Sở Dực bước , đôi mắt đỏ hoe. Cả   lạnh ngắt, tay chân run rẩy. Ngay cả khi  cầm một cốc nước nóng, nhiệt độ cơ thể vẫn chẳng ấm lên nổi.
"Chị Kỷ..." Anh ngập ngừng,  như lấy hết can đảm  : "  từng  với chị... bố  cũng từng là cảnh sát."
Kỷ Hòa nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."
"Ông ... ông  c.h.ế.t ngay  mắt ."
Giọng Sở Dực nhỏ ,  nhắm mắt , ký ức cũ hiện lên khiến tay  run lên  ngừng.
"Mẹ  mất ngay khi sinh  , nên từ nhỏ  chỉ  bố.  công việc của ông bận rộn lắm, hầu như   thời gian dành cho . May mà  một  đồng nghiệp nữ của ông – dì Vân –  giúp ông chăm sóc ."
"Dì Vân là  đón  mỗi ngày từ mẫu giáo, đưa  về nhà ăn cơm. Có hôm  còn ngủ  nhà dì. Dì luôn nhẹ nhàng, dịu dàng như  ruột ."
"Cho đến một buổi chiều nọ, lúc  sáu tuổi, dì  đón  xong thì nhận  một cuộc điện thoại.  nhớ  rõ... sắc mặt dì lúc đó  đổi ngay lập tức. Không  nhiều lời, dì lập tức kéo   xe, lái thẳng đến một nơi gọi là cao ốc Hàng Thiên."
"Chị    đến cao ốc đó ? Nó từng  ngay trung tâm thành phố S. Giờ thì  phá bỏ , chẳng còn gì cả...  hơn mười năm , nơi đó là trung tâm thương mại phồn hoa bậc nhất."