Cô  lắp bắp:
"Cô... cô đừng hù ."
Kỷ Hòa nhún vai thản nhiên:
"   hù dọa gì.  chỉ khuyên cô giữ an  thôi. Nhớ đóng cửa thật chặt khi ngủ, đó mới là quan trọng nhất."
Nói xong, cô  sang nhóm  đang chờ:
"Chúng   thôi."
"Đi thôi  thôi!" – Lương Điềm Điềm nhanh chóng bước sát theo Kỷ Hòa. Không hiểu , ở gần cô  vẫn khiến cô cảm thấy an  hơn.
Những  còn  cũng lục tục rời , để  một  Điền Nhược Kỳ  trong sân, trán ướt đẫm mồ hôi. Trong đầu cô  vẫn văng vẳng câu  của Kỷ Hòa...
"Không  nghĩ nữa... Không nên tự  dọa ..." – Cô  tự nhủ.
Hiện trường vụ án  trong sân nhà của một thôn dân. Nạn nhân là một thanh niên  hai mươi tuổi.
Vừa bước chân  sân, cả nhóm  ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng nặc đến nghẹt thở.
Tiêu Trạch Trình là  đầu tiên   căn nhà.  chỉ hai giây ,  lập tức  . Gương mặt vốn  trang điểm cẩn thận giờ đây tái nhợt, môi  cũng chẳng còn màu máu, ánh mắt đầy kinh hoàng.
Lương Điềm Điềm lo lắng hỏi:
"Sao ? Chẳng lẽ... bên trong thật sự..."
Tiêu Trạch Trình gật đầu, hạ thấp giọng:
" . Rất đẫm máu. Cảnh tượng... thật sự  giống hiện trường án mạng bình thường, mà giống một lò mổ hơn. Khắp nơi đều là máu."
Anh liếc nhanh về phía nhóm khách mời nữ, đặc biệt là Lương Điềm Điềm và Sầm Ninh,  :
"Nếu tâm lý  vững thì  nhất là đừng . Không đáng để ám ảnh cả đời."
Còn Kỷ Hòa? Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường.
Lương Điềm Điềm khẽ thì thầm:
"Giống... lò mổ á?"
Tiêu Trạch Trình gật đầu, ánh mắt vẫn  hết hoảng hốt:
"Ừ. Máu ở khắp nơi. Thật sự là khủng khiếp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1707.html.]
Diệp Chi Tinh   Tiêu Trạch Trình mô tả liền tỏ   tin lắm. Cậu nhíu mày,  nghiêng đầu :
"Thật sự ghê đến  ?  cũng   xem thử,   chỉ là  phản ứng  quá thôi."
Bình thường Diệp Chi Tinh vốn  mê phim kinh dị, mấy cảnh m.á.u me g.i.ế.c chóc trong phim   xem qua  thiếu. Tự thấy bản  thuộc dạng gan lì,  dễ gì  hù dọa. Trong mắt , Tiêu Trạch Trình chẳng qua chỉ là quá yếu bóng vía.
 , khi Diệp Chi Tinh  bước  phòng  đến một phút,  thấy  lao  ngoài nhanh hơn cả lúc Tiêu Trạch Trình chạy . Vừa  đến nơi,  ôm lấy bụng, bước  lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
"Ơ kìa, Diệp Chi Tinh! Cậu  thế?!" – Lương Điềm Điềm hốt hoảng hỏi.
Diệp Chi Tinh lắc đầu liên tục, cả  run rẩy, gương mặt vẫn  hết bàng hoàng:
"… buồn nôn quá… Muốn nôn thật sự…"
Sầm Ninh  cảnh đó cũng rùng , lùi  một bước: "Trời ơi, ghê đến mức đó luôn ? Vậy  khỏi , chờ cảnh sát đến  tính tiếp."
Lương Điềm Điềm và Sầm Ninh vội vàng đưa khăn giấy và nước khoáng cho Diệp Chi Tinh. Mọi  đều  lặng như  ai dám bước thêm bước nào nữa. Chỉ  Kỷ Hòa là  do dự, lặng lẽ đẩy cửa bước  phòng.
Ánh mắt cô dần tối .
Tiêu Trạch Trình   quá – trong phòng đúng là đầy mùi m.á.u tanh và cảnh tượng kinh hoàng.
Giữa căn phòng là t.h.i t.h.ể của một  đàn ông. Không đúng, gọi là "thi thể"   còn chính xác nữa… Vì những gì còn   chỉ là một khối thịt  xé toạc đến mức biến dạng.
Tựa như  ai đó – hoặc thứ gì đó –  dùng tay kéo mạnh phần đầu của  đàn ông tách rời khỏi cơ thể. Máu văng tung tóe, b.ắ.n khắp sàn nhà và văng lên cả tường. Cảnh tượng giống hệt như một con đập  vỡ van, nước –  chính xác hơn là m.á.u – chảy tràn lan khắp nơi.
Phần đầu  ném  góc phòng,  yên bất động. Đôi mắt gần như lòi khỏi hốc, mặt vẫn giữ nguyên nét kinh hoàng – như thể  khi chết, nạn nhân  trông thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Phần cổ và  thể văng về một hướng khác, vặn vẹo theo một tư thế    thể nào là của con  bình thường. Từng chi tiết trong căn phòng đều toát lên vẻ kỳ quái, u ám đến nghẹt thở.
Mùi m.á.u quá nồng nặc, đến mức  bắt đầu thu hút muỗi vo ve bay lượn quanh xác chết.
Kỷ Hòa cau mày,   gì. Cô bước chậm rãi quanh căn phòng, mắt quét một vòng đầy cẩn trọng.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng  ở một vật nhỏ   sàn – một chiếc lá cây màu vàng óng.
Là lá cây ngô đồng.
Kỷ Hòa  nghiêng đầu. Một chiếc lá ngô đồng trong nhà? Chuyện   bình thường chút nào.
Cô cúi xuống, nhặt chiếc lá lên. Ngay lúc đó, Tiêu Trạch Trình cũng  đeo khẩu trang bước .
Mộng Vân Thường
Anh liếc qua xác c.h.ế.t một cái  lập tức  về phía Kỷ Hòa: "Có phát hiện gì ?"
"Ừ." – Kỷ Hòa đáp – " tìm  một chiếc lá. Trên đó  hình mặt ."
Cô lật mặt  chiếc lá cho  xem. Quả nhiên, phía  lá  một hình mặt   vẽ bằng bút mực đỏ, nét vẽ non nớt, như thể  vẽ bởi một đứa trẻ con.