Dưới ánh đèn mờ, cái bóng của Giản Tư Tư in  mặt đất  khiến   lạnh sống lưng.
Cô rõ ràng đang mặc quần dài,  mà cái bóng  là một  phụ nữ mặc váy, tóc dài chấm eo, xõa tung như ma nữ trong phim kinh dị.
Ngụy Đức Hiền lùi  một bước,  một bước nữa. Sống lưng ông  lạnh toát. Ánh mắt dán chặt  mặt đất, ông  thấy cái bóng  như đang sống dậy—dài , méo mó,  uốn éo như một sinh vật bò sát, từ từ trườn đến gần.
"Không...  thể nào..." Ông lắp bắp.
Đột nhiên, cái bóng đen đó như  linh hồn, lao thẳng về phía ông.
Ngụy Đức Hiền hét lớn một tiếng thất thanh   đầu bỏ chạy. Ông   dám  , chân như  còn cảm giác, chỉ  cắm đầu chạy điên cuồng. Tim ông đập như trống trận,  thở gấp gáp, lồng n.g.ự.c như sắp nổ tung.
Sau lưng là tiếng , dịu dàng, ngọt ngào như đang thì thầm bên tai:
"Chạy ,    chạy nữa? Chạy  chứ..."
Ngụy Đức Hiền khựng . Trước mặt ông  là Giản Tư Tư, đang  thẳng lưng,  ông với ánh mắt thản nhiên, đôi môi mím  thành một nụ  mơ hồ.
"Cô giáo Giản..." Ông run rẩy lùi . "Cô... cô là   là ma?"
Giản Tư Tư vẫn mỉm , giọng cô nhẹ tênh:
"Người  ma  quan trọng ? Quan trọng là... ông sắp c.h.ế.t ."
Vừa dứt lời, mái tóc dài của cái bóng đen đột ngột vươn , như  linh tính riêng. Những sợi tóc đen nhánh, dày đặc, quấn lấy chân Ngụy Đức Hiền,  trườn lên đầu ông, siết chặt như dây thừng.
"Không... cứu... cứu với!" Ông  gào lên.
Mộng Vân Thường
 chẳng ai đến cứu cả.
Trong khoảnh khắc đó, ông  hiểu —Nghiêm Húc cũng  c.h.ế.t như . Chết một cách điên rồ, phi lý, khủng khiếp.
Tiếng "rắc" vang lên sắc lạnh. Cổ ông  kéo giật mạnh, đầu lìa khỏi , lăn lông lốc  đất. Máu phun lên như suối, nhuộm đỏ cả một  sân.
Cái bóng đen thu , trở về  chân Giản Tư Tư như  từng xảy  chuyện gì.
Từ trong  trung, vang lên giọng  khúc khích của một  phụ nữ khác.
"Hợp tác vui vẻ."
Giản Tư Tư đáp  bằng một tiếng “Ừ”, gọn nhẹ, như thể đây chỉ là chuyện thường ngày.
 giọng    tiếp tục:
"   cô quên g.i.ế.c một   ? Nghiêm Húc thì c.h.ế.t  đấy...  con trai —thằng nhóc Nghiêm Thần —vẫn sống nhởn nhơ ngoài . Cô chịu  ? Một dòng m.á.u dơ bẩn như , mà cô để nó tiếp tục tồn tại?"
Giản Tư Tư im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1715.html.]
Giọng   khẽ thở dài:
"Cô mềm lòng quá... Không . Nếu cô    tay, để   cô."
Trong lúc đó, tại căn phòng nhỏ của Giản Tư Tư.
Lương Điềm Điềm và Kỷ Hòa đang  giữa phòng. Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên  vật: một chiếc giường gọn gàng, một bình hoa nhỏ đặt  bàn, vài quyển sách xếp ngay ngắn.
Lương Điềm Điềm thấp giọng :
"Muộn thế   mà Giản Tư Tư vẫn  về... Chị nghĩ cô   ?"
Kỷ Hòa lắc đầu:
"Không rõ.  đây là cơ hội  để chúng  điều tra cô ."
Điềm Điềm chần chừ:
"Ý chị là... lục đồ của  khác ? Như   quá đáng ?"
"Không ." Kỷ Hòa trả lời dứt khoát. "Bởi vì chị chắc chắn, Giản Tư Tư chính là   g.i.ế.c Nghiêm Húc."
Lương Điềm Điềm sững , há hốc miệng:
"Cái gì cơ?"
Kỷ Hòa rút từ trong túi  một chiếc lá bạch quả  khô,  đó  một khuôn mặt  nhỏ  vẽ bằng bút mực. Cô giơ lên  mặt Lương Điềm Điềm.
"Chị tìm  cái  ở hiện trường vụ án."
"...  thì ?"
"Em nghĩ chiếc lá  là gì?"
Điềm Điềm  kỹ  đáp:
"Giống đồ chơi trẻ con. Hồi nhỏ em cũng  nhặt lá, vẽ vẽ lên  kẹp  sách. Em nhớ... chiều nay, Giản Tư Tư từng  sinh nhật cô , bọn trẻ  tặng quà. Trong đó  một món là... chiếc lá do Nghiêm Thần tặng."
Kỷ Hòa gật đầu:
" . Và cô  bảo món quà đó  thất lạc."
Điềm Điềm chợt hiểu :
"Là cô   rơi ở hiện trường vụ án! Trời ơi, cái lá  chính là bằng chứng!"
"Chính xác." Kỷ Hòa , giọng lạnh :
"Chiều nay, khi  ai để ý, chị  hỏi Nghiêm Thần. Cậu bé xác nhận món quà tặng cô giáo Giản đúng là một chiếc lá bạch quả, tự tay   nhặt và vẽ lên."