Tiểu Nguyệt  c.h.ế.t lặng  khi   sự thật. Cô  thể ngờ rằng,  khi  một vòng vòng tìm hiểu, cuối cùng     nguồn gốc của bộ quần áo — từ một ông bảo vệ già.
Cô cau mày hỏi nhân viên ở cổng chính:
"Vậy... ông Lưu Đông bây giờ đang ở ?  nãy giờ  qua cổng chính cũng chẳng thấy ai  bảo vệ cả."
Người nhân viên trả lời bằng giọng đều đều:
"Ông   ở nhà tang lễ  cả đời . Giờ tuổi  cao, bọn   để ông   ở cổng chính nữa mà chuyển  cổng . Nếu cô  tìm thì cứ vòng qua đó."
Tiểu Nguyệt vội cảm ơn  bước nhanh về phía cổng . Quả nhiên, ở đó  một phòng bảo vệ nhỏ, nhưng bên trong    vắng lặng,  thấy bóng .
Cô nghiêng  ngó qua cửa sổ,  định  một vòng tìm thử thì bất ngờ  lưng vang lên một giọng  khàn khàn,  phần già nua:
"Cô đang tìm ai thế?"
Tiểu Nguyệt giật b.ắ.n , tim suýt nhảy  khỏi lồng ngực. Cô  phắt  thì thấy một ông lão gầy gò, thấp hơn cô cả một cái đầu, đang   với vẻ mặt phòng .
"Ông là Lưu Đông ?" – cô hỏi thẳng.
"Phải,  là Lưu Đông. Mà cô là ai? Đừng  là đến mời  mua thuốc bổ  mấy thứ chăm sóc sức khỏe nha?   ,   mua !" – ông lão khoát tay như thể  gặp chuyện  quá nhiều .
"Không  ," – Tiểu Nguyệt nghiêm mặt, rút trong túi  bộ quần áo – " đến để hỏi ông về cái . Bộ quần áo  là do ông bán  đúng ? Nó từ  mà ?"
Ngay giây phút Tiểu Nguyệt  thấy ông, cô  lờ mờ đoán  điều gì đó. Không cần kiểm tra, cũng  bộ đồ  chắc chắn   do ông  mua để mặc. Một ông lão dáng vẻ bình thường như thế,   thể  trong tay  món đồ hàng hiệu phiên bản giới hạn ?
Quả nhiên, khi ánh mắt Lưu Đông rơi  bộ quần áo, trong mắt ông  thoáng hiện lên một tia bối rối.   ông  nhanh chóng chối bỏ:
"   cô đang  gì .  là đàn ông,    mấy cái đồ của con gái  chứ?"
Tiểu Nguyệt lập tức cao giọng:
"Ông còn định chối nữa ? Có cần  liên hệ với chủ cửa hàng second-hand để xác nhận ? Chính tay ông  bán  bộ đồ ! Ông nghĩ   tra   ?"
Cô chỉ tay  bộ đồ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1727.html.]
"Đây là phiên bản giới hạn,  mã  độc nhất.  chỉ cần đến cửa hàng, tra  thông tin là  ngay ai mang nó đến ký gửi. Ông   là  mua thì    nó trong tay? Nói thật , ông lấy bộ quần áo  từ  ? Quan hệ của ông với chủ nhân thật sự của nó là gì?"
Thấy cô bắt đầu đe dọa sẽ báo cảnh sát, Lưu Đông lập tức hoảng hốt, mặt tái xanh:
"Được   ... cô đừng báo công an. ...   thật."
Ông  cúi đầu lí nhí:
" thực sự   gì  cả... Chỉ là... công việc của  thì cô cũng   đấy, ngày ngày tiếp xúc với thi thể. Có những  c.h.ế.t trẻ, vẫn còn mặc đồ , đeo trang sức quý. Mấy thứ đó, nếu đem  thiêu cùng thì quá phí phạm..."
Ông  ngập ngừng một lúc  thở dài thú nhận:
"Cho nên...  mới nghĩ... thôi thì... đợi ban đêm yên tĩnh,  lén lấy ... đem  bán kiếm chút tiền..."
"Ông  cái gì cơ?!"
Tiểu Nguyệt há hốc miệng, tròn mắt kinh hoàng.
"Ý ông là… bộ quần áo  đang mặc, là ông lột từ  t.h.i t.h.ể  mang bán ?!"
Lưu Đông rụt rè gật đầu, giọng  yếu ớt như sợ  mắng thêm:
"... đúng .  mà thật sự   . Cô mặc trông  , hợp lắm mà..."
"Đẹp cái đầu ông !" – Tiểu Nguyệt tức đến mức suýt nổ tung, tim đập thình thịch vì  giận  sợ.
Giờ thì cô  hiểu vì    mơ thấy  phụ nữ đó. Một cô gái còn trẻ, c.h.ế.t  rõ lý do,  kịp yên nghỉ     lột sạch quần áo bán . Nếu cô là   khuất đó, cô cũng sẽ uất ức mà tìm đến đòi !
Tiểu Nguyệt nghiến răng:
"Ông đúng là gan to bằng trời! Dám ăn trộm đồ của  c.h.ế.t ? Ông  sợ nửa đêm  họ hiện về  bên giường  ông ?!"
Lưu Đông lắc đầu, vẻ mặt  chút tin tưởng:
Mộng Vân Thường
"Ma cỏ gì chứ...  đời  gì  ma. Làm nghề  mà sợ ma thì   mà sống nổi?"