Một lát , Yến Lâm trợn tròn mắt kinh ngạc.
Cô  giơ ngón tay cái về phía Kỷ Hòa, giọng đầy thán phục:
"Chị đỉnh thật sự đấy! Trời ơi chị Kỷ, bây giờ em cảm thấy may mắn cực kỳ vì chị  về phía bọn em... Người  thường  thiên tài và kẻ điên chỉ cách  một sợi tóc. Nếu chỉ  IQ như của chị mà dùng  việc phạm tội thì chắc chắn bọn em  thể nào bắt  chị."
Kỷ Hòa khẽ nhướng mày,  đáp ngay.
"...Cũng  cần khoa trương như  ." Sau một hồi im lặng, cô mới nhẹ giọng : " thật lòng thì  vẫn hy vọng  cần  sử dụng đến cách ."
Yến Lâm gật đầu, đồng tình:
"Em hiểu cảm giác lo lắng của chị...  Giang Diệu Dung và Huyết Đao quá thông minh. Nếu  dùng đến phương án , e là chúng  sẽ  moi  nổi manh mối nào."
Mộng Vân Thường
Rồi cô do dự hỏi thêm:
"Chuyện ...  cần  giấu dì Trần ? Khi tiếp xúc với dì , bọn em thấy dì là  , liệu  thể tin tưởng  ?"
Kỷ Hòa lắc đầu dứt khoát:
"Không thể. Nhất định  giấu dì ."
Cô ngẩng lên, ánh mắt lạnh  đôi chút:
"Lòng   phức tạp. Không ai  rõ mối quan hệ giữa dì Trần và Giang Diệu Dung sâu sắc đến mức nào. Đôi khi, vì yêu thương một ai đó,    thể từ bỏ cả nguyên tắc mà  luôn gìn giữ...  ?"
Cúp máy xong, Kỷ Hòa  xách túi  ngoài. Cô đến tiệm tạp hóa mua một ít mực đỏ và giấy vàng, chuẩn  vẽ bùa giải vận hạn cho Tiểu Điềm Tinh.
Giao dịch  mệnh  tráo đổi vận mệnh là hành vi trái với đạo trời, thế nên việc hóa giải cũng dễ dàng hơn. Thậm chí  cần đợi cô  tay thì bản  quá trình  cũng dễ  quy luật của thiên đạo phản .
Con   thể  chấp nhận  phận , nhưng tuyệt đối   vì thế mà  hại  khác để đạt điều  .
Sau khi giúp Tiểu Điềm Tinh lấy  vận mệnh, Kỷ Hòa gọi cô   gặp riêng, kể rõ  bộ sự việc.
Tiểu Điềm Tinh vô cùng cảm kích. Cô   chỉ cảm ơn bằng lời mà còn gửi thêm cho Kỷ Hòa năm mươi nghìn tệ.
"Chị cứ nhận . Năm mươi nghìn  chỉ là tiền tiêu vặt nửa tháng của em thôi mà."
Kỷ Hòa cạn lời, chỉ  im lặng.  là... quá khiêm tốn .
Cô âm thầm cảm thán: Người  tiền như ,  thể cho   một hội viên trong hội nhà giàu  ?
 dù , cô vẫn  nguyên tắc riêng. Việc  với cô khá đơn giản, chỉ cần một lá bùa là xong, nên cô chỉ lấy đúng hai nghìn tệ.
Sau khi  tiền thừa và tiện tay mở tài khoản ngân hàng để kiểm tra, Kỷ Hòa bất ngờ phát hiện một tin vui:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1738.html.]
Số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà “nguyên chủ”  trả  đó — một khoản khổng lồ — cuối cùng cũng   thanh toán đầy đủ ngay hôm nay!
Cô  chằm chằm  con  "0"  dòng ghi nợ trong tài khoản, trái tim trào dâng một cảm xúc khó tả. Xúc động   nên lời.
Từ lúc xuyên đến thế giới , cô   bươn chải  ngơi nghỉ để trả  tiền đó. Vừa bước chân  giới huyền học,  chen chân  showbiz, một  vốn sống khá ung dung như cô  ép  việc  khác gì công nhân gương mẫu.
Thậm chí còn chăm chỉ hơn cả "công nhân mẫu mực" chính hiệu – theo đúng nghĩa của chủ nghĩa xã hội.
Và giờ đây, cuối cùng cũng  thấy ánh sáng  cơn giông.
Không chần chừ, Kỷ Hòa lập tức gọi cho Kiều Lê để hỏi  tài khoản công ty, chuẩn  chuyển khoản nốt phần tiền còn .
Sau khi nhận  thông tin, Kiều Lê nhắn :
"Chúc mừng nhé, cuối cùng thì  cũng thoát khỏi biển khổ ."
Kỷ Hòa chỉ nhắn gọn:
" . Cảm giác  sống mà  còn nợ nần gì thật sự  nhẹ nhõm."
Sau khi thanh toán xong xuôi, Kỷ Hòa   tài khoản cá nhân. Tổng cộng còn   hai trăm nghìn tệ.
Với  trong giới giải trí,  tiền    là lớn, nhưng đối với đời thường, đó vẫn là một con  đáng kể.
Cô suy nghĩ một lúc,  gọi cho trợ lý của  – Tiểu Nguyên.
"Cậu   gì về việc mua mộ phần ở thành phố S ?"
Tiểu Nguyên  sững ,  hiểu vì  Kỷ Hòa  hỏi đến chuyện .
"Có  chứ…  mà chị Kỷ, chị     bạn bè  thiết nào mất  ? Em chia buồn với chị…"
Kỷ Hòa chỉ khẽ đáp:
"Coi như là  ."
"Chị tính chi  hai trăm nghìn tệ. Cậu  thể giúp chị tìm một phần mộ    ?"
Tiểu Nguyên   càng thấy khó hiểu hơn. Bởi giọng điệu của Kỷ Hòa    giống  đang buồn   tang sự.
"Dĩ nhiên là  . Với  tiền đó thì  thể mua  một mảnh đất khá  . Mà bây giờ, đất nghĩa địa cũng ngày càng đắt đỏ. Đừng  đến chuyện sống, đến khi c.h.ế.t  mà còn lo   chỗ  thì đúng là… khó thật đấy."
Kỷ Hòa gật đầu:
"Ừ. Khi chọn   thì gửi cho  xem qua một chút."