Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay  đó  nhớ đến lời của Kỷ Hòa.
Không chần chừ thêm nữa, cô vội vã bước nhanh  căn nhà gỗ.
Bên trong,  ánh sáng lờ mờ, một  bé chừng bảy tám tuổi đang co  trong góc.
Gương mặt  tái nhợt, nhưng hai má  đỏ bừng khác thường.
Chỉ cần  gần, Hà Miểu cũng  thể cảm nhận   nóng tỏa  từ  .
Cô hốt hoảng cúi xuống, lo lắng lay nhẹ  bé:
"Này… em   chị  ?"
  bé chỉ khẽ rên một tiếng, mí mắt nặng nề  mở nổi.
Hà Miểu cắn môi, lòng hoảng loạn.
Làm  mà Kỷ Hòa  thể   chuyện  chứ?
Hà Miểu vẫn  hết kinh ngạc khi  Kỷ Hòa  đúng về chuyện  bé  ốm, thậm chí còn nhắc cô gọi cấp cứu .
Cô  xuống bên cạnh  bé, ngập ngừng lên tiếng:
“Này… em   chị  ? Em thấy  ?”
Mí mắt  bé khẽ run rẩy, đôi môi khô nứt mấp máy như   gì đó.
Hà Miểu ghé sát , lắng  thật kỹ mới   giọng  yếu ớt như tiếng gió thoảng qua:
“Anh…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/174.html.]
Anh?
Bão bình luận lập tức bùng nổ.
[Khoan ! Nghĩa là mấy con mèo    mất tích mà là ở đây chăm sóc cho đứa nhỏ ?]
[Ngọn lửa thánh soi sáng! Ánh sáng thánh chiếu rọi! Tất cả các  tử của , hãy cùng hô vang! Meo meo meo meo! Giáo phái Mèo muôn năm!]
[Thẩm Hà Chi: Đội Gâu Gâu họp khẩn! Mau ném đám meo meo  lầu  ngoài ngay lập tức!]
[Cá chim trắng: Đây là  của em, Giáo phái Mèo bọn em chỉ  sống trong hòa bình,  ngờ  khiến Giáo phái Chó ghen tị đến . Sau ngày hôm nay, quan hệ của chúng  chính thức chấm dứt!]
[Giáo phái Chó đại chiến Giáo phái Mèo, đây   là thời cơ để Giáo phái Chuột trỗi dậy ?]
Hà Miểu  lướt qua dòng bình luận mà   nên   , rõ ràng là một tình huống nghiêm túc mà cư dân mạng  biến thành cuộc chiến giữa các giáo phái động vật.
Không lâu , tiếng còi xe cứu thương vang lên.
Cậu bé nhanh chóng  nhân viên y tế đưa xuống núi.
Mộng Vân Thường
Lúc ,  dân gần đó  tụ tập .
Một bác gái mặc áo hoa  thấy  bé  đưa lên cáng thì thở dài xót xa:
“Trời ơi, một đứa nhỏ như  mà   sống sót  núi suốt mấy ngày qua chứ?”
Bác gái tóc xoăn  bên cạnh cau mày, tiến lên vài bước  kỹ gương mặt  bé, bỗng giật :
“Sao  thấy nhóc  quen quen ?”
Bác gái áo hoa nheo mắt, chợt nhớ  điều gì đó, liền vỗ đùi đánh ‘bốp’ một cái:
“ ! Đây chẳng  đứa nhỏ tháng   đến sạp nhà  xin ăn ?”