Tiểu Phi bắt đầu kể   chuyện  khi thấy cả nhóm    bằng ánh mắt lạ lùng.
Hóa , ban ngày hôm đó,  và Tiểu Đồng  cùng    núi chơi. Sau núi là một nghĩa địa cũ. Ban đầu, cả hai chỉ định  đó hái hoa dại, bắt bướm, đuổi chuồn chuồn cho vui thôi. Không ngờ  gặp chuyện  ngờ tới.
Lúc đang chơi, họ  thấy một  phụ nữ trẻ đang tảo mộ. Cô  thắp ba nén hương  mộ, bày biện đồ cúng gồm hoa quả, bánh kẹo, sô cô la   mắt.
Đang giữa chừng nghi lễ, cô  đột ngột  điện thoại,  vội vàng   ngoài, để  đồ cúng  mộ.
Tiểu Đồng kéo tay áo Tiểu Phi, thì thầm: "Này,  kìa!"
Tiểu Phi ngơ ngác: "Nhìn gì cơ?"
Mộng Vân Thường
Tiểu Đồng chỉ tay về phía mộ, mắt sáng rỡ: "Cái cô  tảo mộ ,  là   thành phố . Cậu  thấy mấy món đồ cúng ? Toàn là hàng xịn đó! Cái sô cô la  tớ thấy  tivi ,   một miếng mấy chục tệ cơ!"
Tiểu Phi há hốc mồm: "Đắt dữ  hả?!"
Tiểu Đồng gật đầu, giọng đầy háo hức: "Tớ  nếm thử xem nó thế nào. Dù gì cô  cũng  . Chắc đang mải  chuyện."
Tiểu Phi giật : "Cậu...  định lấy đồ cúng ? ... đó là đồ   cúng cho  c.h.ế.t mà. Lấy như    ? Người lớn mà  chắc mắng cho te tua luôn!"
Tiểu Đồng  khẩy: "Cậu  , tớ  , ai mà  ? Với , hồi  mỗi  tụi  cúng tổ tiên xong, đồ cúng cũng đem chia  ăn hết còn gì?"
Tiểu Phi vẫn do dự: " mà...   đang cúng cơ mà, lỡ  c.h.ế.t giận thì ?"
Tiểu Đồng bĩu môi: "Có gì mà giận? Tớ ăn một miếng chứ  phá mộ . Mà nếu   dám thì để tớ ăn một , đồ nhát gan!"
Nói ,   chui qua lùm cỏ, nhanh như chớp chạy đến  mộ, thò tay lấy hai miếng sô cô la trong hộp,  nhét luôn  miệng nhai ngấu nghiến.
"Ngon thật đấy!"
Không dừng  ở đó,   còn liếc  quanh,  lén lấy thêm một miếng bánh ngọt.
Tiểu Phi ở phía   lo  tức: "Này, Tiểu Đồng! Cậu đừng  ăn nữa! Một miếng là đủ ,   còn lấy thêm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1745.html.]
Tiểu Đồng nhún vai: "Có  , thêm chút nữa thôi mà..."
 lúc đó,  phụ nữ   điện thoại trở về. Cả hai hoảng hốt. Tiểu Đồng kéo tay Tiểu Phi  chạy thục mạng rời khỏi nghĩa địa.
Trước khi chia tay, Tiểu Đồng còn hào hứng khoe: "Sô cô la ngon lắm! Đáng tiếc   dám ăn, nhát quá trời luôn. Mà yên tâm , cô  chắc chẳng  gì !"
Sau khi  xong đầu đuôi câu chuyện, Kỷ Hòa khẽ thở dài.
Tiểu Đồng... đúng là tự chuốc họa  .
Thật ,  khi lễ cúng kết thúc, ăn đồ cúng cũng   gì là sai. Tổ tiên  linh hồn   khuất  cúng xong  thì phần còn  là cho  sống.
 ăn trộm đồ cúng ngay lúc   đang  lễ thì  là chuyện   khác. Đó là hành vi thiếu tôn kính, dễ chọc giận  âm.
Kỷ Hòa đoán  ngay — thứ nhập  Tiểu Đồng, chắc chắn là linh hồn chủ nhân của ngôi mộ đó. Bị ăn trộm đồ cúng, họ  nuốt trôi cơn giận nên  “ăn ”, thậm chí đòi gấp đôi.
Muốn  thì  mượn xác Tiểu Đồng mà ăn. Sau khi chết, ma tính lớn hơn nhân tính, khẩu vị cũng  đổi. Không còn là món ngon  dở, mà là bản năng. Ma quỷ thường thèm máu, thích đồ sống,  còn   no.
Sắc mặt của bác gái Chu lúc  tái nhợt.
Bà thều thào: "Ra là do con … Trời ơi, nó đúng là  chuyện  nên  thật …"
Bác gái run rẩy nắm lấy tay Kỷ Hòa, gấp gáp hỏi: "Cô Kỷ, con trai    ,  cũng sẽ dạy dỗ nó cẩn thận. Giờ    đây? Cô giúp chúng  với..."
Kỷ Hòa trầm ngâm giây lát,  chậm rãi : "Chuyện , thực sự  thể trách  c.h.ế.t . Ai mà  tức giận khi đang  lễ thì  ăn trộm đồ cúng chứ? Cách giải quyết duy nhất là bà  mua đồ cúng tương tự — hoặc  hơn —  đưa Tiểu Đồng tới xin   ngôi mộ đó, tạ  đàng hoàng  con trai bà."
Bác gái Chu nuốt nước mắt, hỏi với giọng đầy hy vọng: "Vậy...  đó sẽ tha cho con  chứ?"
Kỷ Hòa gật đầu: "Cũng  thể chắc chắn  , vì còn  xem tâm tình của chủ ngôi mộ nữa.  thường thì…  c.h.ế.t cũng  quá khắt khe, nhất là với trẻ con. Chỉ cần thấy hối  thật lòng, chắc chắn sẽ buông bỏ."
Bác gái Chu xúc động cúi đầu cảm ơn liên tục: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô nhiều lắm...  hiểu ,  sẽ  ngay."
Đứa trẻ  thật sự quá bướng bỉnh!
Bướng đến mức suýt nữa thì bỏ mạng …