Chiếc xe tải chạy thẳng tới một căn biệt thự nhỏ  biệt lập ở vùng quê. Đây là một trong vô  bất động sản  tên Đỗ Lỗi — một tên  thừa tiền và chẳng thiếu nhà cửa.
Điền Nhược Kỳ  bước xuống xe  kéo mạnh sợi dây đang trói cô gái , lôi thẳng xuống tầng hầm.
"Cái quái gì thế ? Mấy ngày nay  đủ mệt mỏi , giờ  còn đụng  mấy  như tụi bay...  là rước họa  ."
Tầng hầm ẩm thấp, tối om, mùi ẩm mốc thoang thoảng trong  khí. Ở một góc phòng, một  trai trẻ đang  trói, chân  khóa bằng dây xích, trông thảm hại.
Cô gái   lôi xuống  khựng , tròn mắt   :
"Người  là ai?"
Điền Nhược Kỳ hất tóc,  lạnh:
"  với cô  còn gì? Đây là một 'đồng nghiệp' của cô đấy, cũng là một tay săn ảnh. Tên  mở miệng  đòi năm triệu. Hai  bọn cô,   tham hơn  . Tiếc là  chẳng đáp ứng giấc mơ của ai hết. Cứ ngoan ngoãn mà  bạn trong  ."
Cô  dừng  một chút   chằm chằm  cô gái, lời  lạnh như băng:
"Suy nghĩ cho kỹ, lúc nào  giao ảnh thì tìm . Đừng  giở trò ngu ngốc."
Nói xong, Điền Nhược Kỳ  lưng bỏ , cửa tầng hầm sập  ầm một tiếng.
Trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ còn  hai  bọn họ.
Chàng trai im lặng,  co ro một góc. Cô gái cũng   gì, im lặng một lúc  mới lên tiếng:
"ID của chị    là Thiên Vấn ?"
Chàng trai lúc  mới  phản ứng, đôi mắt vốn đục ngầu lóe lên chút ánh sáng:
"Sao cô ?"
"Bởi vì tụi  đến để cứu  ."
"Ra cứu  á? Cô đang đùa ? Cô cũng đang  giam giống  đây ."
Cô gái nhún vai,  cợt:
"Thì  cứ chờ   ."
Nói xong, cô nghiêng đầu  kỹ  trai:
Mộng Vân Thường
"   tò mò thật. Nghe Điền Nhược Kỳ ,  đòi cô  hẳn năm triệu tệ? Một  trẻ như  mà  đòi  tiền lớn như thế, là vì tham lam ?"
Chàng trai cứng đờ mặt, gằn giọng:
"Không liên quan gì đến cô."
"Không  thì thôi." Cô gái nhếch mép,    hỏi thêm nữa.
Không gian trở nên yên lặng, cả hai  im trong tầng hầm lạnh buốt...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài biệt thự, Điền Nhược Kỳ  thả   sofa, nhấp một ngụm  mà vẫn cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Cô  thật sự chỉ  dựa  Đỗ Lỗi để sống yên , ai ngờ ngày nào cũng  mấy "tay săn ảnh" đeo bám dai như đỉa. Theo cô , giới giải trí đúng là khốn nạn nhất ở chỗ đó — nghệ sĩ nào mà chẳng  bí mật? Mà bọn  cứ rình rập mãi  buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1756.html.]
Điện thoại vang lên, là Đỗ Lỗi.
"Xong việc ?" Giọng  trầm thấp, rõ ràng đang mất kiên nhẫn.
"Xong ." Điền Nhược Kỳ mệt mỏi trả lời, "Chỉ  điều thằng nhóc  vẫn  chịu giao ảnh. Không  nó định kéo dài tới bao giờ nữa..."
"Tình hình   kéo dài  ." Giọng Đỗ Lỗi trầm xuống, mang theo sự nguy hiểm. "Nó  sợ chúng , nhưng nếu để lâu quá, chẳng lẽ  cứ giam nó mãi ? Nhỡ cảnh sát phát hiện  thì rách việc hết."
Hắn dừng một nhịp  gằn từng chữ:
"Nếu nó còn   điều, tao  cách khiến nó biến mất khỏi thế giới  mà chẳng ai ."
Điền Nhược Kỳ rùng , toát mồ hôi. Với một  như Đỗ Lỗi,  tiền,  quyền,  thế, chắc chắn   loại chỉ   suông.
Cô  còn  kịp lên tiếng thì chuông cửa bỗng vang lên.
"Ai thế nhỉ?" Cô  nhíu mày. Căn biệt thự  vốn kín đáo,  ai . Ai  thể đến đây ?
Cô  mở cửa ,  c.h.ế.t trân khi thấy  ngoài cửa.
Là Kỷ Hòa.
"…"
Điền Nhược Kỳ lập tức lúng túng, nở một nụ  méo mó:
"Cô, cô Kỷ Hòa? Sao cô  ở đây? Mà...   cô tìm  nơi ?"
Kỷ Hòa khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:
"Trợ lý của  đang ở trong tay các .  tới đòi , chẳng lẽ   ?"
Điền Nhược Kỳ nhíu mày:
"Trợ lý gì chứ?"
Chỉ một giây , cô  chợt sững . Cô gái lúc nãy cô giam trong tầng hầm… chẳng lẽ là?
Không thể nào… đó   là tay săn ảnh ?
Kỷ Hòa  vẻ mặt biến sắc của cô , giọng  lạnh như băng:
"Nếu   sắp đặt như ,    thể tìm  chỗ cô giam ?"
Điền Nhược Kỳ tránh ánh mắt cô, cố tỏ vẻ bình tĩnh:
"  hiểu cô đang  gì."
"Đừng giả bộ nữa." Kỷ Hòa nghiêng ,  thẳng  mắt đối phương:
"Tay săn ảnh mà cô gặp lúc chiều là trợ lý của  đóng giả. Trên  cô   thiết  định vị. Và thiết  đó chỉ rõ, hiện giờ cô  đang ở trong nhà cô."
Cô dừng , giọng càng thêm lạnh lẽo:
"Vì  chịu  giá mà cô  đưa , cô   tay bắt cóc. Không chỉ  cô , mà còn  một  khác  nhốt  tầng hầm, đúng chứ?"
"Có chối cũng vô ích.      quyền khám xét nhà cô, nhưng   khác thì . Và họ đang tới đây ."