Phạm Lệ Lệ  châm chọc gì thì cứ châm chọc. Cô  sẽ  phản ứng. Dù  thì thời gian còn  cũng  nhiều, để chị   đắc ý chút cũng chẳng .
  nhanh  đó, Phạm Lệ Lệ    lý do vì  Phạm Thanh Thanh  chăm chỉ tập luyện đến như . Trong lòng cô  dâng lên một cơn chấn động dữ dội.
Bởi vì cô  —Phạm Thanh Thanh chắc chắn sẽ thành công.
Phạm Thanh Thanh  nền tảng vũ đạo  , từng động tác đều chỉn chu và ngày càng  thiện. Nếu buổi biểu diễn  thuận lợi, cô  sẽ  công nhận,  lựa chọn cho những cơ hội lớn hơn, vươn xa hơn.
Cô   cam tâm. Làm   thể để em gái , đứa con gái mà từ nhỏ luôn   yêu cầu  nhường nhịn cô ,    một tương lai sáng lạn như thế?
Rõ ràng hai  là chị em ruột, cùng một dòng máu, tại   phận  đối lập đến ?
Tại  Phạm Thanh Thanh   thể sống một cuộc đời mà cô  chỉ  thể mơ tới?
Ghen tuông, phẫn nộ, đố kỵ—tất cả đan xen trong đầu Phạm Lệ Lệ như một thứ thuốc độc, cuối cùng kết tụ thành một ý nghĩ độc ác đến đáng sợ.
Vào hôm biểu diễn, nhân lúc    để ý, cô  lén đặt một chiếc đinh nhỏ lên sân khấu—ngay tại vị trí mà Phạm Thanh Thanh sẽ nhảy qua.
Chiếc đinh  nhỏ, ánh sáng sân khấu  mờ tối, sẽ  ai chú ý đến.
Quả nhiên, Phạm Thanh Thanh  hề phát hiện . Cô  chìm đắm    điệu múa, ánh mắt sáng bừng đam mê.  khi xoay , chân cô  giẫm trúng chiếc đinh.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Cô  cố gắng giữ thăng bằng, nén đau để tiếp tục múa.  càng di chuyển, chiếc đinh càng đ.â.m sâu  chân, đau đớn đến thấu xương. Cuối cùng,  chịu nổi nữa, Phạm Thanh Thanh ngã từ  sân khấu xuống.
Dưới khán đài vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
"Chuyện gì ? Đang  thì tự nhiên ngã ?"
"Đã bỏ cả đống tiền mua vé, ai dè xem  mỗi cảnh ."
"Vũ công kiểu gì thế ? Không chuyên nghiệp chút nào!"
Cú ngã   chỉ  Phạm Thanh Thanh  thương—nó còn cướp  tương lai của cô , ước mơ của cô , tất cả đều tan vỡ trong khoảnh khắc.
Nhà họ Cát cũng chính thức từ chối cuộc hôn nhân giữa con trai họ và cô. Bất chấp sự phản đối của Cát Minh, gia đình  vẫn cứng rắn tuyên bố: "Nếu  còn  cưới Phạm Thanh Thanh, thì đừng nhận là con chúng  nữa."
Đoàn trưởng đoàn múa cũng đến gặp cô,  với vẻ khéo léo:
"Gần đây trạng thái của em   định, cứ nghỉ ngơi một thời gian  nhé. Vai chính sẽ do  khác đảm nhận tạm thời."
Phạm Lệ Lệ bước  phòng bệnh, nở nụ  rạng rỡ.
"Em gái , đừng cố nữa." Cô  nghiêng đầu, giọng  ngọt ngào mà chua chát. "Loại  như em vốn  xứng  vũ công chính. Cũng đừng mơ bước  nhà họ Cát. Dù gì thì chúng  cũng là  một nhà, em  thoát khỏi ."
Phạm Thanh Thanh mở mắt, ánh  đục ngầu.
Cô yếu ớt hỏi: "Là... chị  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1769.html.]
Phạm Lệ Lệ nhướng mày: "Gì cơ?"
"Chiếc đinh... là chị đặt ?"
"Ừ thì là tao. Thì ?"
Phạm Thanh Thanh lặng . Cô  ngờ chị gái    thể thản nhiên đến . Cô vùng  dậy khỏi giường, dù đau đến mức run rẩy, nhưng ánh mắt  tràn ngập lửa giận.
"Chị... chị thật sự độc ác đến mức đó ?"
Lúc , Hoàng Quế vội vã chạy  phòng bệnh, giật  khi thấy hai con gái đang đối đầu .
"Ôi trời ơi, hai đứa   cái gì nữa đây?"
Mộng Vân Thường
"Mẹ!" Phạm Thanh Thanh  , nước mắt lưng tròng, giọng khản đặc: "Con  ngã là vì chị con đặt đinh lên sân khấu... Là chị  hại con!"
Hoàng Quế  sững .
Cô vẫn còn chút hy vọng. Từ nhỏ đến lớn,  luôn bênh vực Phạm Lệ Lệ, nhưng giờ thì khác... đây  còn là chuyện nhỏ nữa. Đây là cả cuộc đời cô. Mẹ   về phía cô chứ?
  vài giây im lặng, Hoàng Quế chỉ kéo chăn đắp  cho cô, thở dài.
"Thanh Thanh,  ... chuyện  là  của chị con.  mà... con đừng trách nó nữa. Sức khỏe của chị con  , chắc nó cũng  cố ý . Con  nhường chị con một chút."
Lại là câu  đó.
Từ nhỏ đến lớn, cô     bao nhiêu .
"Phải nhường chị con."
Chị đánh cô đến bầm tím cả ,   là "chị dạy dỗ em". Chị nhốt cô ngoài cửa trong đêm đông,   là "chị chỉ đang giận quá thôi". Mẹ  từng thật sự   vết thương của cô,  từng  tiếng lòng cô .
Tại  chứ? Cô cũng là con của  mà.
Chỉ vì chị ốm yếu còn cô khỏe mạnh, nên cô  sống cả đời trong bóng tối ?
Cô bật ,  đến mức nước mắt trào .
"Được  ... con  ."
Từ giờ trở , cô cũng giống như chị—cũng là một   khỏe mạnh.
Cô nhớ  đôi giày múa trắng tinh mà  từng nâng niu, đôi giày nhuốm đỏ vì m.á.u khi chiếc đinh đ.â.m xuyên qua da thịt cô. Đôi giày    còn là trắng nữa, mà là đỏ—một màu đỏ thê lương và tuyệt vọng.
Đêm hôm đó, cô rời khỏi bệnh viện.
Không ai , cũng  ai tìm kiếm.
Sáng hôm ,   phát hiện  t.h.i t.h.ể Phạm Thanh Thanh treo lơ lửng trong phòng tập của đoàn múa.
Cô  tự tử.