Trời  khá muộn. Khi Yến Lâm đề nghị đưa về, Kỷ Hòa nhẹ nhàng từ chối:
"Không cần ,   xe buýt về  mà."
Yến Lâm chau mày:
"Thôi khách sáo  gì. Dù   cũng lái xe, đưa  một đoạn cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian."
Kỷ Hòa mỉm , lắc đầu:
"Không  thật mà. Cậu về  ,    dạo một  một lát."
Thấy cô kiên quyết, Yến Lâm cũng đành gật đầu. Hai  chào   ai về đường nấy.
Đi  nửa đường, trời bất ngờ đổ mưa. May mà Kỷ Hòa  chuẩn , trong túi  sẵn một chiếc ô trong suốt. Cô bung ô ,  bên lề đường chờ xe buýt.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Tiền Huệ đang lầm lũi bước về trạm xe buýt, mặt đầy oán khí vì  tăng ca đến tận giờ . Vừa , cô  lẩm bẩm chửi ông sếp trong đầu.
Tí tách... Một vài giọt nước bất ngờ rơi trúng  cô.
Tiền Huệ ngẩng đầu , mới phát hiện trời  mưa.
"Chết tiệt..." cô rủa thầm, "Mình  mang ô!"
Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Tiền Huệ cắn răng chịu đựng, nhưng chẳng mấy chốc tóc tai và quần áo  ướt sũng. Bất đắc dĩ, cô chạy  trú tạm  một mái hiên gần đó.
Cô lấy điện thoại , gửi tin nhắn cầu cứu  nhóm đồng nghiệp, hy vọng ai đó còn ở công ty  thể mang ô đến giúp.  đáp ,  là lý do từ chối. Không một ai đến.
"Quỷ tha ma bắt..." Cô nghiến răng, lòng đầy bực bội. "Bình thường  đối xử  thế mà..."
Đang tức tối thì ánh mắt cô lướt qua một thứ gì đó bên đường.
Một chiếc ô đen.
Nó  đó, mở toang giữa vỉa hè,  gió thổi qua ,   dấu hiệu của chủ nhân.
"Chắc ai đó bỏ quên..." – Tiền Huệ nghĩ thầm. Cô liếc quanh một lúc lâu. Không  ai đến lấy. Không ai quan tâm. Chiếc ô vẫn  trơ trọi giữa mưa gió.
"Nếu chiếc ô  là của  thì   mấy..." – cô lẩm bẩm,  vội lắc đầu, "Không . Mình  thể lấy đồ của  khác ."
 mưa vẫn cứ rơi,  cô càng lúc càng lạnh. Cô cứ  đó, mắt  chằm chằm chiếc ô như thôi miên.
Mộng Vân Thường
"Hay là... ô    chủ thật?" – Một ý nghĩ chợt lóe lên. "Nếu  ai lấy thì  giữ, cũng   trộm cắp gì… Mà  cần nó thật sự mà…"
Tiền Huệ ngập ngừng vài giây  quyết định bước . Cô cúi xuống, cầm lấy chiếc ô đen.
Vừa chạm  cán ô, một luồng lạnh buốt như băng xuyên qua tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1771.html.]
Giật , cô rùng  một cái, thì bất chợt bên tai vang lên một tiếng  nhẹ như gió:
"Ha ha..."
Mềm mại, mơ hồ, như giọng phụ nữ… vang ngay bên tai.
Tiền Huệ giật b.ắ.n ,  ngoắt —và đối diện với một khuôn mặt trắng bệch.
Một  phụ nữ, với nụ  kỳ dị, đôi mắt trống rỗng, đang  chằm chằm  cô.
"Hi hi..."
Mùi tanh hôi như bốc  từ miệng  đó.
"Á—!"
Tiền Huệ hét lên.
Người  đường giật     cô với ánh mắt khó hiểu, như thể cô là kẻ mất trí. Cô đảo mắt quanh –   ai bên cạnh  cả. Không   phụ nữ trắng bệch . Chỉ   cô, cùng chiếc ô đen,  giữa mưa rơi lộp bộp.
"Ảo giác ... chắc là do  mệt quá thôi…" – cô tự trấn an. Tim vẫn đập loạn xạ.
Lấy  bình tĩnh, cô mở ô, bước về phía trạm xe buýt.
Giữa dòng    tấp nập, Tiền Huệ bắt đầu thấy an tâm hơn. Dù gì cũng  nhiều  xung quanh,   gì đáng sợ.
…   một đoạn, cô chợt nhận  điều kỳ lạ. Những  xung quanh dần trở nên… mờ nhạt. Khuôn mặt họ như  sương phủ kín,  còn rõ nét.
Và —cô cảm thấy lưng  trở nên nặng trĩu.
Như thể  ai đó đang bám lấy…  cô đang cõng ai đó…
Bước chân cô chậm dần, nặng nề đến mức như  khuỵu xuống.
“Cái gì… đang bám    ?” – Cô hoảng loạn trong đầu. “Mình đang cõng cái gì thế ?!”
Một cảm giác lạnh ngắt len qua gáy. Một đôi bàn tay trắng nhợt, mềm nhũn, buông thõng xuống từ phía , từ từ siết lấy cổ cô.
Những lọn tóc dài, ẩm ướt, bám  vai gáy cô.
Rồi, một  lạnh phả sát bên tai.
Một giọng thì thầm vang lên, nũng nịu nhưng rợn :
"Cô...    ?"
"  ở đây… lạnh quá, mệt quá... Cô  đây   một lát…  ...?"