Nhà họ Hạ.
Vừa bước  phòng tiệc, Kỷ Minh Vi  lập tức cảm nhận  những ánh mắt đầy dè bỉu và soi mói đổ dồn về phía .
Xung quanh, tiếng xì xào  ngừng vang lên:
"Ơ kìa, chẳng   nhà họ Kỷ từng dụ dỗ luật sư Trương Tường,  còn bắt nạt  thường ?"
"Thật  ngờ họ còn dám tới dự tiệc sinh nhật nhà họ Hạ đấy! Mặt dày đến mức đó cơ ?"
"Nói thế nào nhỉ... Dù  cũng  sống chứ. Nhà họ Hạ cũng thật nể tình, trong lúc thế  mà vẫn gửi thiệp mời cho họ."
"Nhà họ Kỷ đúng là   hổ đấy. Cả nhà  ai dám đến, chỉ cử một cô con gái mới nhận tổ quy tông năm hai mươi tuổi tới dự. Nhìn cô  , đúng là  cùng đẳng cấp với những  ấm cô chiêu  nuôi nấng trong nhung lụa từ nhỏ."
Những lời  đầy ác ý khiến Kỷ Minh Vi tức đến sôi máu.
Cái gì mà thanh cao giả tạo chứ? – cô  nghiến răng. Những   ở đây,  ai thật sự trong sạch? Nhà họ Kỷ chỉ là  may  vạch trần mà thôi. Bản chất cũng như  cả!
Hừ, tường đổ thì ai mà chẳng xúm  đẩy?
Đảo mắt một vòng, Kỷ Minh Vi nhanh chóng thấy Kỷ Hòa đang  ở một góc phòng. Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng đơn giản,  đính ren,  xẻ tà,  một chi tiết thừa. Thế nhưng chính sự tối giản   càng tôn lên khí chất thanh nhã, cao quý như thiên nga của cô. Chỉ cần  yên, Kỷ Hòa cũng đủ để thu hút ánh  của  .
Ánh mắt Kỷ Minh Vi chợt tối sầm. Cô  ghen tị. Trong giới giải trí, cô  chẳng bao giờ vượt nổi cái bóng của Kỷ Hòa, điều đó   dễ hiểu — bởi vì Kỷ Hòa thực sự quá xinh , quá khác biệt. Khí chất ,  ai  thể bắt chước .
"Kỷ Hòa."
Mộng Vân Thường
Tiếng gọi của cô  mang theo lửa giận khó kiềm chế. Trong mắt Kỷ Minh Vi, nhà họ Kỷ rơi  tình cảnh bi đát như bây giờ, tất cả đều là  của Kỷ Hòa!
Kỷ Hòa  thấy liền ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản quét qua Kỷ Minh Vi.
Gặp  nhà họ Kỷ trong bữa tiệc nhà họ Hạ, cũng chẳng  gì bất ngờ. ... ngày nhà họ Kỷ sụp đổ,  còn xa nữa.
Nghĩ , Kỷ Hòa thong thả xiên một quả  đào bằng nĩa bạc  cho  miệng. Đôi môi cô, đỏ như trái  đào chín mọng, khiến  khác  khỏi  ngắm  kỹ hơn... hoặc  hôn một cái.
Kỷ Minh Vi sải bước đến gần, vẻ mặt  giấu nổi khinh thường.
Kỷ Hòa ngước mắt  cô  một cái, giọng  lạnh lùng vang lên: "Cô  .     chuyện với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1824.html.]
Ngay cả  cô là Kỷ Mặc còn   gì  , cô tưởng  ghê gớm hơn   ?"
Kỷ Minh Vi nghẹn lời, xong vẫn cố vùng vằng phản bác: "Sao   thể? Ai    ghê gớm bằng  ?!"
Kỷ Hòa suýt bật . Với đầu óc và thủ đoạn của Kỷ Minh Vi, còn lâu mới bằng  Kỷ Mặc — dù Kỷ Mặc  đáng khinh đến ,   vẫn là kẻ  não.
"   thời gian cãi  với cô," Kỷ Hòa lười biếng . Trong lòng cô thầm nghĩ, đợi nhà họ Kỷ   sụp đổ , cô sẽ xử lý luôn thể cả Kỷ Minh Vi. Người như cô ,  đáng để đặc biệt  tay sớm.
Kỷ Minh Vi khoanh tay, ngẩng cao đầu, tỏ vẻ ngạo mạn: "Cô nghĩ mấy trò trẻ con của   thể khiến nhà họ Kỷ sụp đổ ?  là  chuyện , danh tiếng  ảnh hưởng thật, nhưng nhà họ Kỷ vẫn mạnh hơn một kẻ đơn độc như cô!"
Kỷ Hòa  nhướn mày, giọng cô chậm rãi vang lên, từng chữ như găm thẳng  lòng  đối diện: "Hai mươi năm , nhà họ Kỷ vốn dĩ   nên tồn tại . Nếu   các  tráo đổi  phận của  và cô... các   thể sống yên  đến hôm nay ?"
Kỷ Minh Vi giật .
Không lẽ... cô   ? Chắc chắn là Kỷ Mặc ! Kỷ Sâm thì vẫn  giấu kín chuyện .   ,  thì  chứ? Cô   thể   gì?
"Cô nghĩ  cao quý chắc?" – Kỷ Minh Vi bật  khẩy. "Nhà họ Kỷ cũng cho cô hai mươi năm sống sung sướng  còn gì? Chỉ là trao đổi thôi! Nếu   nhà họ Kỷ, cô  tư cách mang họ  ?"
Kỷ Hòa khẽ nhếch môi: "Cô chắc chứ?"
 lúc , một chi tiết trong email của Lâu Âm chợt hiện về trong đầu Kỷ Hòa.
Lâu Âm từng , cô   con gái ruột của Kỷ Sâm. Cha ruột của nguyên chủ là một  đàn ông tên Kỷ Tinh. Nghe tin đó, Kỷ Hòa thực lòng cảm thấy... vui mừng. Thì  trong  cô  hề chảy dòng m.á.u bẩn thỉu của nhà họ Kỷ.
Trong khi Kỷ Minh Vi vẫn còn mải mê buông lời cay độc, Kỷ Hòa đột nhiên lên tiếng:
"Này."
Kỷ Minh Vi theo phản xạ đáp : "Ừm?"
Ngay  đó —  ai kịp  rõ — Kỷ Hòa  cầm lấy con d.a.o bạc  bàn, nhanh như chớp dí thẳng  cổ Kỷ Minh Vi.
Mũi d.a.o lạnh toát, sắc bén chạm ngay  động mạch chủ.
Chỉ cần Kỷ Hòa  nghiêng tay... tất cả sẽ kết thúc trong một giây.
Kỷ Minh Vi hoảng hốt trừng mắt, sợ đến mức  dám thở mạnh.