Kỷ Hòa khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng giọng chắc chắn:
"Không hẳn là vì Phóng Phóng thích Hiểu Nhu nên mới tác hợp cho hai ."
Tưởng Hữu Quốc sững , ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Kỷ Hòa chậm rãi giải thích:
"Phóng Phóng nhận hai ấn tượng với nên mới . Thằng bé chỉ đang giúp hai rút ngắn cách thôi."
Cô dừng một chút mỉm tiếp:
"Hơn nữa, tính . Hai là chính duyên, dù Phóng Phóng tác hợp thì cũng sẽ về bên , chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Tưởng Hữu Quốc thể kiềm chế nụ đang lan dần môi nữa. Sau khi cảm ơn Kỷ Hòa, nhanh chóng thoát livestream.
Ngay đó, hệ thống liên tục hiển thị thông báo – Tưởng Hữu Quốc tặng một loạt quà lớn cho Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa vội vàng lên tiếng ngăn cản:
"Đừng tặng nữa! đủ hai trăm nghìn trả cuối tháng , cần xem tốn thêm tiền ."
Dần dần, bầu khí trong livestream cũng trở bình thường.
Kỷ Hòa điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục kéo live tiếp theo.
Lần , màn hình xuất hiện một ông cụ tóc bạc phơ.
Ông cụ đeo kính lão, tay cầm một bức ảnh, ánh mắt chan chứa tình cảm mà lặng lẽ ngắm .
Sau khi thanh toán phí xem bói, ông nhẹ nhàng vuốt ve gọng kính, chậm rãi :
"Streamer, cô thể giúp gặp vợ một ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/222.html.]
Không khí trong livestream bỗng trở nên tĩnh lặng.
Ông cụ khẽ thở dài, tiếp tục :
Mộng Vân Thường
"Năm năm , bà mất trong vụ cháy lớn tại Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn. Cũng trong vụ hỏa hoạn đó… mất đôi chân."
Nói xong, ông cụ điều chỉnh điện thoại một chút.
Mọi trong livestream lập tức thấy rõ ống quần trống hoác của ông, cùng với chiếc xe lăn mà ông đang .
Bình luận bùng nổ:
"[Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn? Cái ở thành phố S đó hả?]"
"[Trời ạ, ông cụ đáng thương quá! Vợ mất, bản cũng mất đôi chân…]"
"[Trùng hợp đến đáng sợ! Vừa nhắc đến vụ hỏa hoạn , liền một trong cuộc đến tìm streamer… Thật kỳ diệu.]"
"[Khoan … mất mà ông gặp ? Chẳng lẽ streamer gọi hồn?]"
"[Hạt dưa, nước uống, bỏng ngô đầy đủ! Chuẩn xem kịch lớn thôi!]"
Kỷ Hòa để ý đến những bình luận ồn ào, cô chỉ ông cụ, giọng nhẹ nhàng mà chậm rãi:
"Ông… thật sự gặp bà ?"
Ông cụ khẽ gật đầu, ánh mắt hoài niệm xen lẫn đau thương:
"Mấy năm nay, đêm nào cũng mong thể mơ thấy bà … chỉ hỏi bà một câu thôi."
Ông cụ dừng giây lát, giọng nghẹn ngào tiếp tục:
"Sao bà nỡ lòng nào… bỏ một mà ?"