Quan trọng hơn, giữa   và cô nhân viên  chỉ là quan hệ cấp  - cấp ,   bất kỳ sự  thiết nào.
"Bây giờ  sẽ liên lạc với cô ..."
"Đừng vội."
Kỷ Hòa lập tức ngăn , giọng cô điềm tĩnh nhưng kiên quyết:
"Chờ em trai  tỉnh   hãy liên lạc."
Diệp Tử Kiện    ngốc,   nhanh chóng hiểu  ý của Kỷ Hòa.
Lúc , Diệp Tử Khang vẫn đang ở trong giấc mơ, gặp gỡ  phụ nữ . Nếu  gì lúc , e rằng sẽ  hỏng chuyện.
Anh  trầm mặc một lúc  quyết định  theo.
Sau khi Diệp Tử Kiện ngắt kết nối, Kỷ Hòa tiếp tục mở lượt kết nối ngẫu nhiên.
Màn hình nhanh chóng  đổi,   hiện lên một  đàn ông trẻ tuổi.
Trong căn phòng mờ ảo, ánh sáng yếu ớt từ mấy ngọn nến lập lòe. Có cái còn cháy,  cái  tắt, chiều dài ngắn  đồng đều,  rải rác  sàn nhà.
Gương mặt  đàn ông dần hiện rõ  ánh sáng nhấp nháy . Cậu   vẻ mệt mỏi, giọng khàn khàn, trầm thấp:
"Có thứ gì đó  cướp  cơ thể của bố  ."
Ngay  câu  , Đường An – tên của  đàn ông – đột ngột ghé sát  ống kính.
Khoảnh khắc đó,  bộ gương mặt   gần như áp  màn hình, đôi mắt mở to, con ngươi đen láy nổi bật  tròng trắng, tạo nên một sự tương phản đầy ám ảnh.
Cậu  rũ mắt, hàng mi cũng rũ xuống,  đó  vô  vân nhỏ li ti, khiến cả đôi mắt trông già nua và tiều tụy đến khó tả.
[Ối  ơi, cái mắt phóng đại  dọa  một phen!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/314.html.]
[Sao  trẻ  mà đôi mắt  như  già thế?]
[Cướp cơ thể? Đừng  là quỷ nhập xác nhé!]
Kỷ Hòa lặng lẽ quan sát đôi mắt của Đường An, hàng chân mày khẽ nhíu .
Kỳ lạ.
Cô  thể   tướng mạo của  .
Đường An   thẳng  ống kính,   hạ giọng, chậm rãi kể:
"Khi  còn nhỏ, bố    với  rằng họ là  thông linh."
Thái Văn Giai,  vẫn luôn    ghế sô pha,  đến đây liền lập tức cầm điện thoại tra cứu thông tin.
Mộng Vân Thường
Người thông linh – ở một  nơi, họ còn  gọi là 'thần bà'.
Những    khả năng kết nối linh hồn giữa hai cõi âm dương,  thể dẫn dắt linh hồn  sống đến âm giới và ngược , đưa hồn  c.h.ế.t trở về nhân gian nếu  nhân  liên lạc.
Cơ thể họ là của chính họ, nhưng linh hồn bên trong   lúc nào cũng .
Như thể họ chỉ là những chiếc vỏ chứa đựng linh hồn.
Đường An tiếp tục kể, giọng  lẫn trong ánh nến chập chờn:
"Khi còn nhỏ,  thường xuyên theo bố  đến các đám tang,  qua  ít nhà tang lễ."
"Không   nào cũng cần đến  thông linh, nhưng  nhớ  rõ... mỗi  bố  sử dụng năng lực , họ sẽ trở nên  kỳ lạ, như thể  còn là chính  nữa."
"Phải mất vài ngày , họ mới  thể   trạng thái bình thường."
  —
Mọi chuyện   khác.