Ngay cả hai đứa trẻ vô tội, mỗi đứa cũng chịu đến mười nhát dao.
Hiện trường cực kỳ hỗn loạn, đồ đạc văng tung tóe, dấu vết giằng co hiện rõ khắp nơi.
Thế nhưng, khi cảnh sát tiến hành điều tra, họ bất ngờ phát hiện một  sống sót.
Đó là cháu trai của Hà Huệ Phân.
Cậu bé  thoi thóp trong phòng tắm,    tám vết đâm. Cửa phòng tắm  khóa trái từ bên trong,  vẻ   kịp trốn  đó, nhờ  mới may mắn giữ  mạng sống.
Tại một thị trấn nhỏ, một vụ án g.i.ế.c  tàn nhẫn như  chẳng khác nào một cơn chấn động dữ dội.
Cảnh sát lập tức thành lập tổ chuyên án, dốc  lực điều tra vụ việc.
Thế nhưng,  thời điểm đó, điều kiện thu thập chứng cứ vô cùng hạn chế. Công nghệ điều tra còn lạc hậu, hệ thống camera giám sát cũng  phổ biến.
Thứ duy nhất cảnh sát tìm thấy tại hiện trường chỉ là một nửa dấu chân mờ nhạt—và  còn gì khác.
Bằng chứng quá ít ỏi.
Vụ án rơi  bế tắc.
Thời gian trôi qua, manh mối ngày càng nguội lạnh, cho đến cuối cùng, nó chìm hẳn  quên lãng.
Sau đó, Chung Văn rời khỏi thị trấn nhỏ , suốt mười chín năm qua vẫn  một giây phút nào quên  ký ức đau đớn .
Trong phòng livestream, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu  gương mặt đầy mệt mỏi của Chung Văn. Đôi mắt ông hằn rõ tơ máu, vẻ u ám bủa vây.
Ông  bất lực ôm mặt, giọng nghẹn ngào:
"Đã mười chín năm … Đêm nào  cũng mơ thấy họ… Mơ thấy con  gọi bố… Mơ thấy Huệ Phân chất vấn , hỏi tại    báo thù cho họ!"
Ông lau mặt, hít sâu một , nhưng giọng vẫn run rẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/380.html.]
"Hôm qua là ngày giỗ của họ…   mơ thấy Huệ Phân…"
Trong giấc mơ đó, ông  về quá khứ.
Con hẻm quen thuộc vẫn y như .
Ông chậm rãi bước lên cầu thang đá xanh xám,  đến  cửa nhà.
Cảnh tượng trong mơ chân thực đến đáng sợ. Phảng phất như ông  thể ngửi thấy mùi thức ăn vợ đang nấu,  thể  thấy tiếng nô đùa của hai con…
 khi ông đẩy cửa bước …
Hương thơm của món ăn biến mất,   đó là mùi m.á.u tanh nồng.
Tiếng  trong trẻo cũng  tiếng  xé lòng  thế.
"Bố ơi! Cứu con!"
"Huhu!"
"Chồng ơi! Cứu  con em với!"
Mộng Vân Thường
Chung Văn c.h.ế.t lặng,  ngay cửa nhà, chẳng thể nhúc nhích.
Trước mặt ông, căn phòng hỗn loạn, đồ đạc văng vãi khắp nơi.
Giữa vũng m.á.u đỏ sẫm, một bóng đen cầm con d.a.o nhọn, từng nhát, từng nhát đ.â.m xuống…
Một nhát… Hai nhát… Ba nhát…
Vợ ông, Hà Huệ Phân, run rẩy ngã xuống.
Con gái ông,  thể bé nhỏ co rúm ,  thở mong manh  dần tắt lịm.