Cô rút điện thoại, tìm đến  của  Kỷ  gọi .
Điện thoại reo một lúc lâu, đầu dây bên  mới bắt máy.
"Vi Vi…"
Giọng  Kỷ khàn khàn, còn  chút nghèn nghẹt, giống như   đánh thức từ giấc ngủ.
Kỷ Minh Vi   biểu cảm gì, nhưng giọng   tràn đầy áy náy:
"Mẹ, con đánh thức   ? Con xin , con  để ý giờ giấc…"
Trong câu  của cô còn mang theo chút tủi , như thể   ai đó bắt nạt.
Mẹ Kỷ lập tức tỉnh táo , giọng  gắt:
"Không , Vi Vi. Có ai bắt nạt con ?"
Nghe  hỏi , hốc mắt Kỷ Minh Vi lập tức đỏ hoe.
Cô bắt đầu nức nở, giọng nghẹn ngào,    :
"Mẹ… con chỉ  mệt thôi. Vừa  con  một cảnh, nhưng diễn xuất của con kém quá nên      hơn hai mươi  mới xong… Thế nên    vẻ  vui lắm."
Mẹ Kỷ   thì tức giận:
"Bọn họ  gì con ?"
"Không… Không ai  gì con cả."
Kỷ Minh Vi vội vã phủ nhận, nhưng giọng  vẫn thấp thoáng chút tủi .
Cô hít một  thật sâu,  tiếp tục:
"Mẹ cũng  mà, bạn diễn của con là ảnh đế Lương Nhất Hủ. Con diễn  ,      nhiều  với con, nhân viên trường  cũng    từ đầu… Mọi   vui cũng là chuyện bình thường."
"Lương Nhất Hủ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/391.html.]
Mẹ Kỷ trầm giọng,  đó  chắc nịch:
"Mẹ  . Vi Vi, nếu con thấy  vui, thì khỏi cần  nữa! Nhà họ Kỷ  thể nuôi con cả đời, cần gì  chịu ấm ức trong cái giới ?"
Bà dừng  một chút, giọng vẫn mang theo sự  vui:
"Thực  lúc  con    giới giải trí,    đồng ý . Là do  trai con với bố con thuyết phục mãi,  mới miễn cưỡng gật đầu."
"Mẹ , con thích đóng phim mà."
Kỷ Minh Vi  những lời  thì khẽ cau mày.
Lại nữa…
Kỷ Hòa  thể  giới giải trí, tại  cô    thể?
Cô  cắn chặt răng, nhưng vẫn cố nén sự bực bội trong lòng, dịu giọng  vài câu an ủi  Kỷ,  mới cúp máy.
Dù  thì mục đích của cô  cũng  đạt .
Bên  đường, chiếc xe bảo mẫu lặng lẽ lướt  trong màn đêm yên tĩnh.
Bên trong xe, Lương Nhất Hủ  tựa  ghế, đôi mắt nhắm hờ như đang nghỉ ngơi.
Quản lý của  đang thưởng thức bữa ăn khuya miễn phí, âm thanh nhai nuốt vang lên rõ ràng trong  gian yên tĩnh, truyền thẳng  tai Lương Nhất Hủ.
Anh khẽ cau mày, đưa tay xoa trán, giọng  mang theo chút khó chịu:
"Anh  cần  phát  tiếng khi ăn ?"
Mộng Vân Thường
Nghe ,  quản lý ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính chút nước sốt.
" phát  tiếng ?" Anh  chớp mắt,  vội vàng : "Được ,  sẽ cẩn thận hơn."
Lương Nhất Hủ liếc    một cái,  đó trầm giọng:
"Có chuyện gì thì  ."