Ngô Thần Nhạc  kìm , giọng run rẩy:
"Thật… thật sự đáng sợ như  ?"
Kỷ Hòa chỉ mỉm , chậm rãi :
"Anh đoán xem, lúc Trụ Vương  trong rừng uống rượu, ăn thịt, ông  cảm thấy  đang ở thế giới thực,  vẫn nghĩ rằng bản  đang chìm trong ảo cảnh?"
Ngô Thần Nhạc sững , sắc mặt   càng lúc càng khó coi.
Anh   bật dậy,  thể  yên thêm nữa.
"  hiểu…  thật sự  hiểu!"
Giọng   lạc , đầy bất lực:
"Chẳng lẽ bố    coi là thành công ? Ông   tiền tài,  địa vị, dù bây giờ  lui về  nhưng vẫn  nhiều thời gian  những gì  … Ai dám chống  ông ? Ai dám   lời ông ?"
"Ông      tất cả  ? Hiện thực … rốt cuộc còn điều gì  ông   hài lòng mà  lâm  ảo cảnh?"
Kỷ Hòa khẽ vuốt cằm, chậm rãi :
"Vấn đề …  tự   xem sẽ ."
Cô dừng một chút  tiếp tục:
"Đặt tay lên bức tranh. Sau khi tiến  ảo cảnh, đừng quan tâm đến bất kỳ âm thanh nào, bất kỳ hình ảnh nào mà   thấy… Điều quan trọng nhất,  nhớ rõ lý do  bước ."
Ngô Thần Nhạc thoáng sững sờ,   chần chừ thêm nữa.
Anh  vươn tay, chạm  bức tranh theo chỉ dẫn.
Vừa mới chạm đến…
Cả    đột nhiên đổ gục xuống.
Anh    mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ  hạnh phúc.
Khung cảnh  khiến bão bình luận chấn động.
"Hả? Người  em   ? Không  cũng   chứ?"
"Đùa gì thế? Có chị đại Kỷ Hòa ở đây, ai dám  hại Ngô Thần Nhạc?"
"Chúng  chỉ  thể tin tưởng chị gái Kỷ Hòa thôi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/464.html.]
"Chắc là chị    tay , chỉ là chúng    mà thôi?"
…
Mộng Vân Thường
Trong  gian tĩnh lặng, Ngô Thần Nhạc mở mắt.
Anh   quanh bốn phía.
Vẫn là căn nhà quen thuộc,  thứ đều   gì  đổi.
Giường, bàn ghế, đèn chùm… tất cả đều vô cùng chân thật.
Thật đến mức…
Như thể    từng bước  ảo cảnh.
 Ngô Thần Nhạc .
Đây là giả, tất cả đều là giả.
Anh   rơi  ảo cảnh.
Và mục đích của  … là tìm bố về.
Nghĩ đến đây,    chần chừ thêm nữa, nhanh chóng chạy lên lầu.
Cửa phòng  việc chỉ khép hờ.
Lần ,    hề do dự.
Bàn tay vươn , trực tiếp đẩy cửa .
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ, chiếu xuống căn phòng.
Ngồi  ghế gần cửa sổ, là một ông lão tóc hoa râm.
Đối diện ông , là một  trai trẻ tuổi, khỏe mạnh, cường tráng.
Hai  trò chuyện  lâu.
Thỉnh thoảng, những tiếng  vang lên, nhẹ nhàng mà ấm áp.
Không khí vô cùng hài hòa, khiến    nỡ quấy rầy.
Ngô Thần Nhạc khựng .