Liễu Nhiên rưng rưng nước mắt:
"Có gì  sợ chứ? Em  hiểu rõ , em  quan tâm những chuyện ! Kiếp  em  dám bất chấp ánh mắt  đời để hẹn hò với  , thì kiếp  cũng . Chỉ cần  ở bên  em yêu, dù  khó khăn đến  em cũng vượt qua !"
Bất kể là Mạnh Nhiên  Liễu Nhiên, cô vẫn luôn là một cô gái trông thì dịu dàng nhưng thực chất   kiên cường. Một khi  quyết tâm, cô sẽ  đến cùng với sự dũng cảm vô tận.
"Chị Kỷ Hòa, xin chị  cho em  cách để gặp    !"
Kỷ Hòa chậm rãi đáp:
"Bức tranh. Hiện giờ,    trở về trong bức tranh, ngủ say một  nữa. Nếu  gặp , cô  tìm  bức tranh đó."
 cô  khựng  một chút  khi  tiếp:
" e là... cô  nhanh lên."
Nhanh lên?
Ban đầu, Liễu Nhiên  hiểu ý lắm.  đột nhiên, cô nhớ  một chuyện—
Ba ngày , chủ nhà từng thông báo với cô rằng hôm nay sẽ  nhân viên dọn dẹp xuống tầng hầm để vệ sinh   thứ.
Nếu đúng như ...
Bức tranh đó chắc chắn sẽ  dọn !
Với  khác, đó chỉ là đống giấy cũ kỹ vô dụng.
 với cô—
Không , tuyệt đối  !
Bút vẽ  tay rơi xuống đất, Liễu Nhiên bật dậy, lao  khỏi phòng vẽ.
Vì chạy quá nhanh, màn hình livestream rung lắc dữ dội, khiến khán giả bên   khỏi lo lắng.
"Chạy chậm thôi! Cẩn thận kẻo ngã đấy!"
" ,   gọi cho chủ nhà ?"
Liễu Nhiên  gọi . Cô chia đôi màn hình, bấm  gọi điện nhưng  ai bắt máy.
"Trời ạ…   đúng lúc    chứ, xui quá !"
"Kiếp  họ  bỏ lỡ  ngay lúc sắp gặp , chẳng lẽ kiếp  cũng  ?"
Liễu Nhiên thoáng liếc qua những dòng bình luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/475.html.]
Cô mím môi, kiên định :
"Không ."
Kiếp , Tạ An   quản khó khăn, vượt qua muôn trùng cách trở để đến bên cô.
Bây giờ, đến lượt cô.
Chạy nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!
Những  yêu ,   thể để lỡ   nữa?
Chưa bao giờ cô chạy nhanh như .
Bởi vì cô  gặp một , một  mà cô  lỡ mất một .
Thở hổn hển, Liễu Nhiên đẩy mạnh cánh cửa tầng hầm.
Chủ nhà đang  chỉ đạo nhân viên dọn dẹp thì giật   :
"Cô Liễu? Sao cô  ở đây?"
"Chẳng  cô bảo mấy ngày  sẽ ở trường,  về …?"
Liễu Nhiên  trả lời.
Cô chạy thẳng đến đống giấy lộn, lật tung từng thứ một.
Đây đều là những thứ ông già  để  từ hàng chục năm —
Mộng Vân Thường
Những trang sách cũ, giấy vẽ  ngả vàng, nét mực và màu sắc phai nhạt theo thời gian.
Bụi bặm phủ đầy  bề mặt, chứng tỏ chúng   bỏ quên  lâu.
Cuối cùng… cô tìm thấy bức tranh .
Cô mở .
Và—
Trước mắt cô chính là hình ảnh Tạ An trong ký ức.
Chàng trai nở nụ  dịu dàng, ánh mắt  cô vẫn tràn ngập sự trìu mến như ngày nào.
Đây chính là bức tranh cô tự tay vẽ nên.
Cô khẽ thì thầm, giọng  run run:
"Cuối cùng cũng… tìm thấy  ."