"Cháu     hôn mê bao lâu  ? Bố  cháu ở bệnh viện chăm sóc cháu suốt nửa tháng trời!"
"Chú  gì ? Không  cháu…"
Cô bé còn   hết câu, bỗng nhiên cảm giác mệt mỏi dâng lên như thủy triều, nuốt chửng  bộ ý thức của cô bé.
Trong đầu chợt lóe lên những hình ảnh xa lạ nhưng   quen thuộc.
Cô bé   giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy rộc, đôi môi trắng bệch.
Bố  cô bé  bên cạnh giường, mắt đỏ hoe.
Mẹ cô bé… tóc    nhiều sợi bạc đến  từ khi nào?
Mộng Vân Thường
Những ký ức chồng chéo lên , khiến cô bé choáng váng.
Hồn phách của Lý Tiểu Nhã  thể chống đỡ thêm nữa, cơ thể như rơi tự do từ một độ cao vô tận.
Cô bé hoảng loạn, sợ hãi,  hét lên, nhưng  thể phát  âm thanh nào.
Ngay lúc , một giọng  thanh tao vang lên giữa  trung.
"Ngủ . Khi tỉnh , em sẽ  về cơ thể của ."
Không  vì , giọng  xa lạ   mang đến cảm giác yên bình lạ thường.
Sự sợ hãi trong lòng cô bé từ từ tan biến.
Lý Tiểu Nhã dần dần thả lỏng, mi mắt khẽ run  chầm chậm nhắm .
Căn phòng trở  sự yên tĩnh vốn .
Lý Dũng thở phào, giọng  khô khốc:
"Cô Kỷ,  là xong  chứ?"
"Ừm."
Kỷ Hòa   nhiều, chỉ lặng lẽ bước tới kéo cửa phòng, để ánh trăng từ bên ngoài rọi .
Khi ánh sáng len lỏi  trong, Lý Dũng suýt nữa rớt nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/48.html.]
Anh  nhanh chóng bước  ngoài, như  thoát khỏi  gian ngột ngạt  .
Vừa  đến hành lang,   vội    Kỷ Hòa.
"Tiểu Nhã ?"
Kỷ Hòa mở lòng bàn tay .
Trên đó, một chuỗi vòng cổ lặng lẽ  im.
"Ở đây."
Lý Dũng  Kỷ Hòa  xong thì giật  hiểu .
Không trách cô Kỷ bảo  mang theo những món đồ quen thuộc của Tiểu Nhã đến đây, thì  là vì lý do .
"Vậy bây giờ chúng   thể trở về  chứ?"
Nếu  tìm  hồn phách của Tiểu Nhã, thì nhiệm vụ của họ coi như   thành.
Lý Dũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng  đột nhiên nhớ đến cánh cửa lớn  thể mở  khi nãy. Anh   khỏi băn khoăn:
" mà… chúng   ngoài kiểu gì?"
"Đi  ngoài."
"Hả?"
Lý Dũng sững sờ,  thấy Kỷ Hòa   xuống lầu, vội vàng chạy theo.
Khi sắp bước xuống tầng hai, cô bất giác ngước mắt lên, như vô tình  về phía cầu thang.
Một bóng đen chợt lóe lên  từ từ biến mất.
Kỷ Hòa thu ánh mắt , tiếp tục  xuống.
Chẳng mấy chốc, cả hai  đến  cánh cửa lớn.
Kỷ Hòa đưa tay nắm lấy tay nắm cửa. Thấy , Lý Dũng  chút  tin , dè dặt hỏi:
"Cô Kỷ, cô… cô  thể mở  ? Mở thật á? Mở  ?"