Cánh cửa khi nãy   tốn bao nhiêu sức lực cũng  nhúc nhích,  mà lúc , Kỷ Hòa chỉ dùng một tay  kéo  dễ dàng.
"?"
Lý Dũng cúi đầu  tay ,   nhéo nhéo cơ bắp  cánh tay.
Anh  len lén  dáng  mảnh khảnh của Kỷ Hòa, thầm nghĩ:
Mộng Vân Thường
Không ngờ trông cô  gầy yếu thế mà  khỏe  ?
Kỷ Hòa cúi đầu, giọng điềm nhiên:
"Mau  đầu thai , suốt ngày  đây chặn cửa  gì?"
Lý Dũng  mà ngớ , theo bản năng  xuống chân ,  đó  sang  Kỷ Hòa.
Cái gì mà chặn cửa?
Cô Kỷ đang  chuyện với ai ?
Anh   thấy gì ?
Sắc mặt Lý Dũng cứng đờ, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy đoán.
Nếu     thấy, thì chẳng lẽ… chính là những thứ đó ?
Anh  rùng , thấp giọng hỏi:
"Cô Kỷ ơi, bọn họ… bọn họ ở  thế?"
"Cạnh chân  đấy, sắp túm  quần của  ."
Giọng Kỷ Hòa bình thản, nhưng câu chữ  khiến   rợn tóc gáy.
"Á!"
Lý Dũng hét lên, lập tức tăng tốc chạy vọt  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/49.html.]
Kỷ Hòa  bóng lưng   chạy hớt hải như vận động viên điền kinh, khóe miệng  nhếch lên một chút.
Sau khi   xe và đóng kín cửa, Lý Dũng thở hổn hển, cả  vẫn còn căng thẳng. Phải đến lúc ,   mới cảm thấy  thực sự còn sống.
Kỷ Hòa thản nhiên   xe, đưa chiếc vòng cổ cho  :
"Anh cầm lấy ,   qua bệnh viện với  . Đến giờ, Lý Tiểu Nhã sẽ tự trở về cơ thể. Ngày mai em  sẽ tỉnh ."
Lý Dũng cẩn thận nhận lấy chiếc vòng, tay chân rón rén như đang cầm một món bảo vật vô giá.
Dù gì… trong  cũng đang chứa hồn phách của cháu gái  !
Thành phố A.
Trong phòng bệnh của Tiêu Trạch Trình.
Lý Ương Ương và Lâm Tĩnh  bước   lập tức   đàn ông  giường bệnh thu hút.
Tiêu Trạch Trình  khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng. Dưới đôi mắt đào hoa là một nốt ruồi son, ánh  dịu dàng như mang theo tình ý.
Được tận mắt  thấy  ngoài đời thật, cảm giác  càng khiến   choáng váng.
Đường nét khuôn mặt tinh xảo, mang theo vẻ sạch sẽ thanh khiết, nhưng đồng thời  toát lên sức hút mạnh mẽ của một  đàn ông trưởng thành.
Không hổ danh là đỉnh lưu bước  từ show tuyển chọn thần tượng,   ở vị trí trung tâm trong  sân khấu.
Tiêu Trạch Trình— trai đến mức  thể bàn cãi.
"Chào các em, cảm ơn các em  cứu  một mạng."
Tiêu Trạch Trình cất giọng trầm thấp, đầy mê hoặc.
Trên đầu  vẫn quấn băng gạc, nhưng  mỉm  nhẹ với hai   mặt. Khuôn mặt vốn kiên nghị, tuấn tú giờ  mang nét mong manh vì cơn đau bệnh tật. Sự đối lập  càng khiến    thể rời mắt.
Nếu là một fan bình thường, hẳn  hét lên trong lòng: "Trời ơi,  trai quá  mất!"
Lý Ương Ương  , cảm thấy  chút chua xót.