Lời  dứt, Kỷ Hòa  thản nhiên phun  hai chữ:
"Nói dối."
Cả hai   mặt cô đều sững sờ.
"Hai em  hề  dính âm khí, cũng  từng thấy ma."
"???"
Bão bình luận bùng nổ.
["Gì ? Nói cả buổi, kết quả là   ma?"]
["Vậy hai   đang  dối ? Tại    thế?"]
["Cười xỉu,  đầu tiên thấy   rõ ràng  gặp ma mà   bắt ma, đầu óc  vấn đề ?"]
Phác Thành Văn há miệng đầy kinh ngạc, mất mấy giây để tiêu hóa lời .
Trông    vẻ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn .
Cậu  sang  bạn , mặt đầy dấu chấm hỏi:
"Ngọc Tuyền? Chị   thật …?"
Câu hỏi còn  dứt, trong đầu Phác Thành Văn bỗng lóe lên điều gì đó.
Trò chơi bút tiên hôm , cũng là do Hạ Ngọc Tuyền đề nghị ,  đó  mới tham gia.
Còn  …
Hạ Ngọc Tuyền cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, im lặng  lâu.
Cuối cùng,   mới khẽ gật đầu, giọng  gần như thì thầm:
"Ừ… Thật  tớ   ma ám."
Phác Thành Văn mở to mắt:
"Hả?! Vậy tại   —"
Kỷ Hòa cắt ngang  bằng một giọng điệu lãnh đạm:
"Bởi vì   là con trai của thầy giáo ."
"Hả…? Hả?!"
Phác Thành Văn    hiểu kiểu giải thích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/525.html.]
Cậu  Kỷ Hòa một chút,   bạn  một chút.
Đầu óc    theo kịp nhịp câu chuyện.
Cái gì mà con trai của thầy giáo?
Cái gì mà  dối?
CPU của   cháy !
Trường Trung học phổ thông Số Một Liễu Thành  một truyền thuyết.
Ba năm , trong trường  một giáo viên dạy ngữ văn   học sinh yêu quý.
  một ngày nọ, một nữ sinh  công khai tố cáo ông   hành vi quấy rối.
Từ đó, cuộc sống của ông    sụp đổ.
Đi đến  cũng    chỉ trỏ.
"Biến thái! Đi c.h.ế.t !"
"Loại   mà cũng  giáo viên ?!"
Học sinh xì xào bàn tán.
Phụ  thì lên tiếng phản đối, kiên quyết yêu cầu nhà trường sa thải ông .
Đồng nghiệp thì tránh né như tránh bệnh dịch.
Trường học  thể  ngơ  áp lực dư luận, đành  quyết định đình chỉ công tác của ông  với lý do "chờ điều tra  rõ".
 ngay sáng hôm , khi nhân viên dọn vệ sinh mở cửa phòng  việc—
Họ phát hiện  đàn ông   treo cổ tự sát.
Hạ Ngọc Tuyền  thẳng  Kỷ Hòa, giọng  run rẩy nhưng kiên định:
"Theo lời đồn, bố em  thể siêu thoát. Oán khí của ông  còn lưu  trong trường học, trở thành một hồn ma lang thang… Người nào vô tình chạm  sẽ  ám theo."
Cậu  siết chặt nắm tay, ánh mắt đỏ hoe:
Mộng Vân Thường
" mà, dựa   chứ? Khi bố em còn sống, ông   buộc tội mà  từng  minh oan. Sau khi chết,  còn  tiếp tục chịu những lời nguyền rủa!"
"Từ nhỏ đến lớn, em   quá nhiều   rằng: Bố em là một kẻ biến thái,  xứng đáng  giáo viên, là đồ cặn bã—"
" em  tin! Em tin rằng bố em   những chuyện đó!"
"Ba năm , em chỉ là một đứa trẻ lớp sáu, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy . Em   cách nào tìm  sự thật."