Lần đầu tiên, Tào Khiết rơi xuống nước là vì cô .
Lần thứ hai, Lương Nhất Hủ suýt ngã cũng là do giẫm nước do cô đổ.
Tóm , xét cho cùng… Tất cả rắc rối đều bắt nguồn từ cô .
Trong cảnh , còn mặt mũi nào mà lên tiếng nữa?
Hạ Phong cau mày, thở dài.
Nhiệm vụ nhóm kiểu đúng là bất lợi.
Nếu kéo tụt tốc độ, dù cá nhân xuất sắc đến cũng chẳng thể gánh nổi.
Anh giơ tay loa, lớn tiếng gọi về phía những còn :
"Thầy Lương! Lương Điềm Điềm! Kỷ Hòa!"
"Nếu thực sự trụ nữa thì bỏ cuộc !"
"Gió sông lạnh lắm, thôi thì trong nhà nghỉ ngơi sớm!"
Ba đường đua đều thấy.
Vừa bước , Lương Điềm Điềm hỏi hai bên cạnh: "Mọi đều bảo nên bỏ cuộc, hai nghĩ ?"
Lương Nhất Hủ cũng lắc đầu: "Thôi bỏ …"
Ý tưởng của đơn giản.
Đã quá muộn .
Dù cố gắng thế nào cũng chỉ là kháng cự vô ích.
Vậy thì buông bỏ sớm còn hơn.
ngay lúc tất cả đều đồng lòng từ bỏ, một giọng chợt vang lên:
"Đừng bỏ cuộc."
Là Kỷ Hòa.
Trong tám vị khách, cô là duy nhất phản đối.
Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ thoáng sững sờ.
Hai , cuối cùng Lương Điềm Điềm lên tiếng :
"Chị Kỷ, bọn em nghi ngờ chị… từ nhỏ em kém thể thao, em thể thành nhanh như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/552.html.]
" ." Lương Nhất Hủ gật đầu, vẻ mặt chút hổ, "Cho dù với Điềm Điềm vượt qua thì chắc chắn cũng còn đủ thời gian cho cô nữa."
Kỷ Hòa vẫn bình tĩnh:
"Không ."
Cô dừng một chút tiếp:
"Mọi cứ tiếp , phần còn cứ để ."
Cả bầu khí như c.h.ế.t lặng.
Mọi đều đồng ý từ bỏ, chỉ một Kỷ Hòa chịu.
Lương Điềm Điềm chằm chằm cô, hiểu nổi:
"Chị thực sự nghĩ ?"
Kỷ Hòa mỉm :
"Cứ thử xem."
Không ai cô lấy tự tin từ , nhưng chỉ một câu nhẹ nhàng như khiến khác thể phản bác.
Lúc , màn hình đột nhiên chuyển động.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Kỷ Hòa.
Mộng Vân Thường
Vốn dĩ cô đang bước về phía .
Bước chân nhanh, sải chân rộng.
Khoảng cách giữa cô và Lương Điềm Điềm phía càng lúc càng thu hẹp.
dừng ở đó.
Tốc độ của cô dần dần tăng lên.
Cuối cùng, cô mà bắt đầu chạy!
Phải rằng—
Đường đua cố định.
Lại thêm gió sông thổi mạnh, khiến cả đoạn đường lắc lư dữ dội.
Những khách mời khác còn hạ thấp trọng tâm, cẩn thận từng chút một mới thể giữ thăng bằng.
Kỷ Hòa—
Cô chạy nhanh như bay!