"A!"
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, nhưng   từ nhóm của Kỷ Hòa—mà là từ Phàn Đồng Quang.
Con d.a.o trong tay     bằng cách nào  trượt khỏi lòng bàn tay, cắm thẳng  chân  .
Cơn đau buốt khiến Phàn Đồng Quang gần như khuỵu xuống, nhưng điều đáng sợ hơn là…
Tay chân  , dường như  còn thuộc về chính  nữa.
Anh  cố gắng động đậy, nhưng cơ thể  cứng đờ như  một sợi dây vô hình giật lấy, điều khiển theo ý  của kẻ khác.
Phàn Đồng Quang hoảng loạn ngẩng đầu lên,  về phía cô gái đang chậm rãi tiến  gần.
Kỷ Hòa!
Là cô  giở trò!
Gương mặt Kỷ Hòa vẫn bình thản như cũ, chỉ  những ngón tay khẽ cong xuống một chút.
Ngay lập tức, đầu gối của Phàn Đồng Quang mềm nhũn,  thể chống đỡ  nữa.
"Rầm!"
Anh  quỵ xuống nền đất, đầu óc trống rỗng.
Chuyện … rốt cuộc là chuyện quái gì?
Con   thể mạnh đến mức  ư?
Phàn Đồng Quang ngước lên, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Anh   từng coi thường đám  , nhưng bây giờ mới hiểu—thứ mà   đang đối mặt, căn bản   " bình thường".
Kỷ Hòa cúi xuống    một cái,  đó xoay   về phía Tào Thượng.
"Cậu   chứ?"
Tào Thượng khó khăn mở miệng:
"Vẫn… vẫn … chắc  c.h.ế.t …"
Cơn đau lan khắp cơ thể, ngay cả cổ họng cũng nồng mùi tanh của máu.
Mộng Vân Thường
Hoắc Nam Nam vội vàng lao tới, ôm chầm lấy  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/615.html.]
"A Thượng!"
Cô  nức nở, tiếng  nghẹn ngào như trút xuống bao nhiêu lo lắng và sợ hãi nãy giờ.
   một lúc, Hoắc Nam Nam đột nhiên khựng .
Có gì đó…  đúng.
Cô  cảm giác gương mặt  đang  đổi.
Linh cảm bất an trỗi dậy, Hoắc Nam Nam lập tức giơ tay che mặt,  đó run rẩy lấy điện thoại , mở camera lên soi.
"—Aaa!"
Một tiếng thét chói tai vang vọng giữa khu rừng hoang vu.
Cô  trợn trừng mắt  khuôn mặt phản chiếu  màn hình.
Không còn là gương mặt xinh , thanh tú mà cô   quen thuộc suốt bao lâu nay nữa.
Hoắc Nam Nam run rẩy đưa tay chạm  gò má .
Không thể nào…
Cát Tô   thành tâm nguyện, khế ước giữa họ cũng theo đó  hủy bỏ.
Nên… gương mặt , cuối cùng cũng trở về hình dạng ban đầu.
Một gương mặt quá đỗi bình thường.
Bình thường đến mức kỳ lạ.
Tào Thượng cũng tròn mắt  cô , ánh mắt đầy kinh ngạc.
Hoắc Nam Nam hoảng hốt lùi  một bước, hoang mang :
"Đừng… đừng !"
Cô   đầu bỏ chạy,  trốn khỏi ánh mắt của bạn trai.
 Tào Thượng lập tức đuổi theo.
Cậu   thương  nặng, chỉ cần cử động một chút cũng đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng vươn tay , giữ lấy bả vai cô .
"Nam Nam, đừng trốn."