Chấp nhận sự   của một   yêu  bao giờ là điều dễ dàng.
Sau tang lễ, cô quyết định  du lịch nước ngoài một thời gian để nguôi ngoai nỗi buồn. Đến khi tâm trạng  định hơn, cô mới trở về căn nhà mà cả hai từng sống chung.
Dù  cũng  tiếp tục cuộc sống một .
 cô  ngờ rằng, khi  mở cửa —
Người bạn trai  c.h.ế.t của cô đang   sofa.
Ánh mặt trời len qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt . Đôi mắt   cô, trong veo mà dịu dàng.
Cô gái cúi đầu, giọng  thoáng chút run rẩy:
"Rõ ràng    chết…    vì    vẫn còn ở đây. Anh   tâm nguyện gì   thành ?"
Cô    chết.
 mỗi    đôi mắt , cô   nỡ mở miệng.
Vậy nên cô giả vờ như   , tiếp tục sống cùng , như khi  còn sống.
Ban ngày, cả hai thức dậy  cùng một chiếc giường,  cạnh  đánh răng  gương.
Buổi tối, họ   sofa xem phim, thỉnh thoảng uống chút rượu vang.
Cùng   siêu thị, cùng   bếp nấu ăn.
Cùng  dạo phố, thử quần áo, chọn đồ cho .
 dù  giả vờ thế nào, cô vẫn cảm nhận  sự khác biệt.
Những điều nhỏ nhặt đó, rõ ràng đang nhắc nhở cô rằng:
Bạn trai cô  chết.
Họ thuộc về hai thế giới khác .
Mộng Vân Thường
Có , cô hăng hái chỉ  một chiếc áo trong trung tâm thương mại,   thử xem  hợp .
Anh khẽ , ánh mắt dịu dàng nhưng bất lực.
Dường như    điều gì đó, nhưng đúng lúc đó, một đứa trẻ  ngang qua, nắm tay  , tò mò  về phía cô.
Rồi nó chớp mắt, ngây thơ hỏi:
"Mẹ ơi,  chị    chuyện với  khí ?"
Hay như, trong nhà luôn  một góc bàn  phủ tấm vải đỏ.
Cô    lớp vải  che giấu thứ gì.
  một đêm, khi cô tỉnh dậy uống nước, cô bắt gặp   trơ trọi trong phòng khách, lặng lẽ  chằm chằm  tấm vải .
Bóng lưng  mờ nhạt  ánh đèn vàng vọt, tựa như một hồn ma lạc lõng giữa thế gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/632.html.]
Cô thì thào:
"Có lẽ   cũng nhận    chết… nhưng    tin."
"  vẫn mong    thể chấp nhận sự thật."
" mong    thể rời , bắt đầu một cuộc sống mới."
Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt  hoe đỏ.
"Chị Kỷ Hòa,   theo dõi các buổi phát sóng trực tiếp của chị từ  lâu .   chị  giỏi.  hy vọng chị  thể giúp bạn trai  hiểu rằng…    chết. Để    thể an tâm rời ."
Nói đến đây, cô bưng mặt, nước mắt trượt dài qua kẽ tay, lặng lẽ rơi xuống.
Cô gái hít một  sâu, giọng  khẽ run rẩy.
" cũng  đau lòng khi đưa  quyết định … Thật ,   từng ích kỷ nghĩ rằng…    c.h.ế.t thì  chứ? Chỉ cần  ai vạch trần,   vẫn  thể mãi mãi ở bên …"
Cô   khổ, ánh mắt tràn ngập đau thương.
"  và ma vốn khác biệt, dù   cố chấp đến … chúng  cũng  thể  kết cục  . Hơn nữa…  cũng     vì  mà từ bỏ cơ hội  một cuộc sống mới. Chỉ cần   chịu  đầu thai chuyển thế,  tin rằng kiếp    sẽ  một cuộc sống  hơn."
Cô  dừng  một chút,  đó nhẹ giọng hỏi:
"Chị ơi, chị   bạn trai  c.h.ế.t như thế nào ?"
Không đợi Kỷ Hòa trả lời, cô   tự kể:
"Hôm đó… là một ngày cuối tuần bình thường. Chúng   chơi cùng ,  thứ đều  vui vẻ.  …  một đứa trẻ bất ngờ chạy băng qua đường. Bạn trai   nghĩ ngợi gì, lao  cứu đứa nhỏ … và     cuốn  dòng xe cộ…"
Cô  cắn môi, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng  tiếp:
" tin  nhân quả… Người  như  , khi đến địa phủ, nhất định sẽ  Diêm Vương cảm thông và ban cho một kiếp    hơn."
[Bình luận:
'Ôi trời ơi… Một câu chuyện quá buồn. Chàng trai  thực sự là một   bụng.'
' … Nếu là ,  lẽ  cũng sẽ mong   yêu  quên  quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.'
'Thà rằng  sống , còn hơn là mãi mãi quanh quẩn bên …']
Kỷ Hòa im lặng  lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mãi , cô mới cất giọng chậm rãi:
"Không  cô từng thắc mắc… mỗi tối bạn trai cô  một  trong phòng khách, rốt cuộc là đang xem cái gì ?"
Cô gái sững , lặng lẽ gật đầu.
Kỷ Hòa  cô, giọng  như mang theo một chút thương xót:
"  cho cô  nhé… Thứ    mỗi đêm… chính là di ảnh."
Cô gái đột ngột cứng đờ.