Hình ảnh cái bàn trong phòng khách, cùng tấm vải đỏ phủ lên một khung ảnh… thoáng chốc hiện lên trong đầu cô.
Thật , cô từng mơ hồ đoán … thứ che phủ lớp vải là gì.
… cô bao giờ dám nhấc nó lên để xác nhận.
Bởi vì nếu thấy di ảnh của bạn trai, nghĩa là cô đối mặt với một sự thật tàn nhẫn—rằng chết.
Cô thừa nhận, dám đối diện.
giờ đây, lời của Kỷ Hòa như một nhát d.a.o sắc bén… đ.â.m thẳng lý trí của cô.
"Ý chị là… thật bạn trai cũng chết, đúng ?" Giọng cô run run. "Anh vẫn ở … chỉ vì … thậm chí còn tự thôi miên bản để quên tất cả…?"
Kỷ Hòa khẽ lắc đầu:
"Cô nhấc mảnh vải đó lên xem ."
Cô gái vô thức lùi một bước.
Cô vì Kỷ Hòa khăng khăng như , nhưng… cô một cảm giác bất an.
Tuy , cuối cùng, cô vẫn cầm điện thoại, chậm rãi phòng khách.
Tấm vải đỏ … vẫn yên lặng chiếc bàn gỗ.
Cô nó chằm chằm, cảm thấy tim đập nhanh đến mức sắp vỡ tung.
Một nữa… cô đối diện với sự thật rằng… bạn trai còn nữa.
Cô từng du lịch suốt một tháng, từng cố gắng điều chỉnh tâm lý, từng nghĩ rằng… những vết sẹo trong tim lành .
…
Đến khi thật sự đối mặt, cô mới nhận —nỗi đau vẫn nguyên vẹn như ngày đầu.
Cô nhắm mắt, hít sâu một , đưa tay xốc tấm vải lên.
Ngay khoảnh khắc , cả livestream như c.h.ế.t lặng.
[Bình luận:
'????'
'CÁI GÌ?!!'
'Không thể nào… Không thể nào…'
'Chuyện gì đây???']
Dưới lớp vải đỏ, quả nhiên là một di ảnh.
… khuôn mặt trong bức ảnh đó…
Không một trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/633.html.]
Mà là… chính cô gái .
Cô gái gương mặt của chính di ảnh, như rơi hố băng.
"Không… Không thể nào… Điều … thể nào…"
Cô lảo đảo lùi về , vô thức vung tay khiến chiếc ghế phía ngã xuống đất.
Giọng cô run rẩy, gần như thành câu:
"… Đây rốt cuộc là chuyện gì…?"
Kỷ Hòa khẽ thở dài, ánh mắt mang theo một tia thương hại.
Mộng Vân Thường
"Em gái… Người c.h.ế.t mà chết… thật chính là cô."
Giọng cô gái run rẩy, hoảng loạn:
"... ?"
Kỷ Hòa khẽ gật đầu:
"Ừm."
Cô gái ngơ ngác đối phương, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.
Kỷ Hòa chậm rãi :
"Thật … c.h.ế.t khi cố cứu đứa trẻ băng qua đường… là cô."
Cô gái sững sờ.
"Đám tang mà cô … của bạn trai cô."
"Đó là đám tang của chính cô."
"Người lặng giữa trung, trông thấy bố đau đớn thương, thực chất chính là cô."
Từng lời rành mạch của Kỷ Hòa như một nhát d.a.o bén ngọt cắt tâm trí cô gái.
Hình ảnh hôm đó chợt hiện lên—
Mẹ cô run rẩy : "Cậu còn trẻ như , tại chết?"
Thật , là " "… mà là "cô ".
Đứa trẻ nắm tay ngang qua trung tâm thương mại, ngơ ngác hỏi: "Mẹ ơi, chị chuyện với khí thế?"
Không "chị ". Mà là " ".
Cô gái đờ đẫn tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
"... mới là c.h.ế.t ư?"
Một ký ức xa lạ bỗng ùa về—