Cốt truyện quen thuộc chợt hiện lên trong đầu.
 cô bé lập tức lắc đầu, tự nhủ  nên suy nghĩ lung tung.
Không  thấy tiếng trẻ con  cũng bình thường thôi,   chừng nhà đó bế bé  ngoài .
Cứ tự thôi miên  như , cô bé dần dần bớt căng thẳng hơn.
Thế nhưng đúng lúc —
"Xoạch!"
Ánh đèn  hành lang bỗng vụt tắt!
Không hề  dấu hiệu báo .
Mộng Vân Thường
Xung quanh lập tức chìm  bóng tối, tối đến mức duỗi tay  thấy ngón.
"Sao cái bóng đèn   trục trặc nữa ? Ảo ma thật!"
Cô bé lẩm bẩm, vội vàng thò tay  túi, lục tìm điện thoại.
Trong lòng thầm nghĩ, nhất định  bảo  phản ánh chuyện  lên với bên quản lý tòa nhà...
Kết quả là, ngay khoảnh khắc bật đèn pin lên, Đoàn Nhiễm Nhiễm suýt chút nữa ngất xỉu vì sợ.
Trên cầu thang, một cái bóng đen lù lù  sừng sững.
Nó lạnh lùng  chằm chằm xuống cô.
Trong bóng tối, Đoàn Nhiễm Nhiễm  thấy rõ đường nét khuôn mặt của cái bóng đó, chỉ  thể lờ mờ nhận  hình dáng của một .
Ma… là ma ?!
Mặt cô tái mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô    bỏ chạy, nhưng hai chân cứ như  đóng đinh xuống đất, cứng đờ,  nhúc nhích nổi.
Ngay lúc đó, cái bóng đột nhiên lên tiếng:
"Nhiễm Nhiễm, ai đang chờ con  nhà?"
Là… giọng của ba!
Không  ma!
Cô bé lập tức thở phào nhẹ nhõm, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Bản  đúng là nhát gan quá ! Trên đời  gì  ma chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/716.html.]
Cô tự nhủ như ,  vội vàng trả lời:
"Là Hồ Băng ạ! Con hẹn bạn  cuối tuần sang nhà chơi, nên về lấy ít quần áo."
 ba   một câu khiến cô sững sờ:
"Không ."
Giọng ông vẫn trầm thấp, nhưng  hiểu    chút… kỳ lạ.
Ông  bước xuống, chỉ  nguyên trong bóng tối  tầng, chậm rãi  chuyện với con gái.
"Dạ?" Cô ngây .
"Sao    hả ba? Bạn  là Hồ Băng mà, ba gặp bạn   còn gì. Với  con cũng  với  ,  cũng đồng ý mà!"
Dù cô  giải thích thế nào, ba vẫn kiên quyết lặp :
"Không ."
Không còn cách nào khác, Đoàn Nhiễm Nhiễm đành cắn môi, cố nén ấm ức trong lòng.
Ba  kiên quyết như , cô cũng  dám cãi .
Trong lúc còn mải chìm trong thất vọng, cô  nhận  một điều…
Giọng ba quá mức cứng nhắc,  mang theo chút cảm xúc nào.
Nó… giống như âm thanh phát  từ một cái máy .
Cô cố gắng lắc đầu xua  suy nghĩ kỳ lạ trong đầu,  hô xuống tầng một:
"Hồ Băng! Cậu về  ! Nhà tớ  việc gấp,  qua  !"
Một thoáng im lặng trôi qua.
Ba  lên tiếng:
"Con bé  ?"
Cô cúi xuống kiểm tra điện thoại  gật đầu:
"Đi  ạ. Ba xem , bạn  còn nhắn tin cho con nữa."
Ba im lặng một lát,  đó mới chậm rãi :
"Được ."
Đoàn Nhiễm Nhiễm vẫn còn bực bội vì  ngăn cản vô lý.