Đó là một từ đường truyền thống,  bệ thờ đặt một bức ảnh đen trắng cùng một bài vị,  đó  ba chữ "Diêu Quảng Chí".
Dưới ảnh thờ là một lư hương, trong đó  vài nén nhang   gãy.
Trước bàn thờ  hai  đang .
Người phụ nữ  lên tiếng là Hứa Nghênh Xuân, còn  đàn ông  bên cạnh là Diêu Quảng Phát,  trai của Diêu Quảng Chí.
Hứa Nghênh Xuân khẽ thở dài, chậm rãi :
"Không giấu gì cô,    đến cúng chồng  là để báo với ông  một chuyện quan trọng...  sắp tái hôn."
"Chuyện  vốn dĩ   gì đáng , nhưng hình như chồng   đồng ý."
"Đây  là  thứ ba chúng  đến thắp hương cho ông , nhưng  nào nhang cũng tự dưng gãy giữa chừng. Không  nào cháy hết."
"Vậy nên,   nhờ cô xem giúp, liệu  vấn đề gì , chúng  nên  thế nào?"
Bão bình luận lập tức sôi nổi.
"Cười chết! Chắc chắn là   gì  , nếu  là ông chồng  c.h.ế.t ,  cũng   vợ  tái giá !"
"Không thể  thế ! Nếu  c.h.ế.t ,  sẽ đồng ý để nửa  của   bước nữa. Người c.h.ế.t  c.h.ế.t ,  sống vẫn  tiếp tục sống chứ!"
"  hiểu... Sao cứ  xin phép ông   gì? Người c.h.ế.t  thì còn lo  chuyện của  sống chắc?"
Diêu Quảng Phát trầm ngâm  lên tiếng:
"Gia đình chúng  tương đối tin  chuyện . Chúng  nghĩ rằng, nếu  ngược  mong  của  quá cố thì sẽ  ... Vì , chủ kênh, xin hãy giúp chúng ."
Người xem bắt đầu cảm thấy  gì đó sai sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/724.html.]
Không    là ảo giác  , nhưng khi Diêu Quảng Phát  những lời , vẻ mặt của Hứa Nghênh Xuân  một thoáng mất tự nhiên.
Dường như...  chút bất đắc dĩ?
 chỉ trong chớp mắt, cô   lấy  vẻ bình thản, như thể biểu cảm   từng tồn tại.
Mộng Vân Thường
Kỷ Hòa  nghiêng đầu, dường như vô tình hỏi:
"Diêu Quảng Chí mất như thế nào?"
Ngay khi câu hỏi  vang lên, cả  Diêu Quảng Phát run lên, mắt đỏ bừng.
"Tất cả là tại ông chủ Ân!"
"Ba năm , ông chủ Ân đến gặp chúng ,  rằng  một công việc , chỉ cần  xong, chắc chắn sẽ  công. Ít nhất cũng  mấy chục nghìn,  ít chút nào."
" và em trai  xong thì  hứng thú."
" đáng tiếc, công việc  yêu cầu  đến thành phố. Lúc ,  chúng  vẫn đang  viện vì bệnh, cần   chăm sóc. Sau khi bàn bạc,  quyết định ở  chăm , còn Quảng Chí theo ông chủ Ân lên thành phố  việc."
Diêu Quảng Phát hít sâu một , ánh mắt đầy hối hận.
"Đó là quyết định khiến  ân hận nhất trong đời, bởi vì…"
Nói đến đây, ông nghiến chặt răng, khuôn mặt lộ rõ vẻ căm hận.
"Chúng   bao giờ ngờ  rằng ông chủ Ân là một kẻ lòng  đen tối. Hắn    tìm   việc bình thường, mà là  thuê  khai thác một mỏ quặng lậu."
"Vì  xin  giấy phép khai thác từ các bộ phận liên ngành,   quyết định bỏ tiền  thuê một nhóm  xuống mỏ đào trộm."
"Thuê   đành, đằng   còn chẳng thèm đảm bảo các biện pháp an . Trong quá trình khai thác,   vì , mỏ quặng đột nhiên sập xuống…"