Diêu Quảng Phát siết chặt nắm đấm, giọng nghẹn .
"Em trai đáng thương của , cứ thế mà chết, đến cả t.h.i t.h.ể cũng tìm …"
Nghe đến đây, ai cũng cảm thấy đau lòng.
[Làm mà nhẫn tâm chứ… Đến xác cũng còn, quá tàn nhẫn .]
[Còn em dâu và con trai em thì ? Một nhà mất trụ cột thế , chắc khổ lắm.]
Diêu Quảng Phát siết chặt quai hàm, gằn từng chữ: "Lúc đó, con trai của Quảng Chí—Tiểu An, mới chỉ bảy tuổi, bước tiểu học. Không còn bố, hai con nó chỉ còn nương tựa mà sống."
[Khổ quá… Bảy tuổi mất bố, còn là vì một vụ tai nạn đáng sợ như .]
[Dù cũng là một mạng , chắc chắn bồi thường chứ?]
Diêu Quảng Phát bật nhạt, đầy chế giễu.
"Đương nhiên là . chỉ một trăm nghìn tệ, một cái giá rẻ mạt cho sinh mạng con ."
Một trăm nghìn… chỉ đủ cho một đứa trẻ bảy tuổi sống bao lâu?
Hứa Nghênh Xuân, vợ của Quảng Chí, từ đến nay vốn chỉ ở nhà nội trợ, trông con và quán xuyến gia đình. Kể từ khi chồng mất, nhà nghèo nay càng thêm túng quẫn.
Không còn cách nào khác, bà đành cắn răng thuê.
Ban đầu, bà nhận việc trong một xưởng sản xuất. Công việc đòi hỏi cả ngày, đến mức khi trở về nhà, đầu óc choáng váng, mệt lả đến nỗi buồn ăn uống.
Mấy năm nay, điều kiện cải thiện một chút, nhưng vẫn chẳng dư dả là bao.
Tiểu An ngày càng lớn, tiền ăn học cũng ngày càng nhiều. Một Hứa Nghênh Xuân chật vật thế nào cũng thể chống đỡ mãi.
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/725.html.]
May mắn , nửa năm , bà gặp một đàn ông bán cá ngoài chợ.
Người đàn ông từng vợ, nhưng vợ ông qua đời vì sinh non.
Sau một thời gian qua , ông bày tỏ tình cảm với Hứa Nghênh Xuân, mong cả hai thể nương tựa , xây dựng gia đình.
Hứa Nghênh Xuân vô cùng đắn đo. Bà sợ vất vả, chỉ sợ nếu bước nữa, nhà chồng sẽ phản đối.
khi bàn bạc, Diêu Quảng Phát và những trong nhà đều đồng ý.
"Em trai mất lâu ," Diêu Quảng Phát , giọng nặng trĩu. "Một em dâu nuôi con bao nhiêu năm trời, khổ cực đủ . Giờ sẵn lòng san sẻ gánh nặng, đó là điều ."
Mọi chuyện tưởng chừng thể thu xếp thỏa.
Hứa Nghênh Xuân cũng dần yên tâm với quyết định của .
ngay khi thứ gần như giải quyết, Diêu Quảng Phát bỗng nhớ đến một chuyện—ông đến từ đường, đốt nén hương báo cho em trai một tiếng.
Nào ngờ…
Diêu Quảng Chí đồng ý.
"Chuyện đúng như em dâu ," Diêu Quảng Phát thở dài. "Mỗi thắp hương cho em trai , nhang đều tự nhiên gãy đôi."
Ông sang Kỷ Hòa Hà, nghiêm túc : "Chủ kênh, đây là sự thật. Nếu cô tin, sẽ cho cô xem."
Dứt lời, Diêu Quảng Phát chậm rãi cắm ba nén nhang bát hương bài vị em trai.
Ông lùi một bước, khẽ khàng lên tiếng:
"Quảng Chí , em mất nhiều năm . Người ở cũng tiếp tục sống. Em rộng lượng một chút, để em dâu bước nữa, ?"