Chỉ một chữ thốt , nước mắt  lặng lẽ chảy xuống.
Chung Chí Kiệt chạy tới, quỳ xuống ôm chặt lấy con gái.
"Tiểu Dung!"
Cô  ông, giọng  nghẹn ngào: "Bố...   con đang mơ ?"
Lần  đánh , cô   .  khi  thấy giọng  quen thuộc , nước mắt  tuôn rơi.
Đây   là mơ ?
Chung Chí Kiệt chạm  những vết thương   cô, cảm nhận  cơ thể gầy guộc của con gái đang run rẩy. Trong lòng ông dâng lên một cơn tức giận ngút trời, hận  thể lập tức xông  ngoài g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn Hồng Phi.
"Tiểu Dung, bố tới ! Bố đưa con  khỏi đây ngay!"
Cô gái hoảng hốt siết c.h.ặ.t t.a.y ông.
"Không! Bố,  !" Tiểu Dung khẽ thở dốc, giọng  đầy lo lắng. "Chúng    ngoài sẽ  phát hiện ngay. Bố   , tìm cảnh sát tới cứu con!"
"Không ! Sao bố  thể bỏ con  đây?"
Chung Chí Kiệt cương quyết kéo cô dậy.
 Tiểu Dung   thấy tiếng bước chân quen thuộc.
"Không kịp nữa ! Gã sắp tới!"
Cô gom hết chút sức lực cuối cùng, đẩy mạnh Chung Chí Kiệt .
"Bố mau  !"
Chung Chí Kiệt siết chặt tay, hốc mắt đỏ hoe, nhưng ông  con gái  đúng.
Bây giờ  thể mang Tiểu Dung .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/74.html.]
Ông hít sâu một , cố nén cảm xúc, cắn răng : "Con chờ bố! Bố nhất định sẽ   cứu con!"
Nói xong, ông xoay  lao  ngoài.
Chỉ một lát , Tiểu Dung  thấy tiếng khóa vách ngăn bên ngoài.
Là Tôn Hồng Phi.
Hắn nhớ  lúc nãy quên khóa cửa.
Cô thở phào, tựa   vách tường lạnh lẽo, nhắm mắt .
Cô tin rằng... bố nhất định sẽ  .
Chung Chí Kiệt loạng choạng lao  sở cảnh sát.
Hơi thở ông gấp gáp, bước chân xiêu vẹo như thể bất cứ lúc nào cũng  thể ngã quỵ. Trên  ông, quần áo dính đầy máu, từng vệt loang lổ,  khô  ướt, trông vô cùng kinh hoàng.
Mộng Vân Thường
Cảnh sát trực ban ngẩng lên , lập tức biến sắc. Anh  bật khỏi ghế, lao tới đỡ lấy Chung Chí Kiệt.
“Chú ơi! Chú  thương ở ? Đã xảy  chuyện gì ?”
Chưa kịp trả lời, cánh cửa bên cạnh  bật mở. Một cảnh sát lớn tuổi cầm theo bình giữ nhiệt bước . Nhìn thấy cảnh tượng  mắt, ông sững   lập tức nghiêm giọng hỏi:
“Tiểu Lâm,  chuyện gì thế?”
Ngay khi ánh mắt chạm đến gương mặt Chung Chí Kiệt,  cảnh sát lớn tuổi  đột nhiên khựng , vẻ mặt thoáng chút bàng hoàng.
“Lão Chung? Ông   thế ? Tiểu Lâm, gọi ngay xe cấp cứu !”
“Không!    cả!” Chung Chí Kiệt hoảng hốt xua tay, ánh mắt ông đỏ hoe, giọng  lạc  vì kích động. Ông nhào tới nắm chặt lấy tay viên cảnh sát . “Cảnh sát Trương, m.á.u  là của Tiểu Dung!  tìm thấy Tiểu Dung ! Con bé đang ở thôn Thạch Đầu!”
Cảnh sát Trương nhíu mày, vội vàng kiểm tra khắp  Chung Chí Kiệt. Khi chắc chắn rằng ông   vết thương nào, ông mới thở phào,  hiệu cho Tiểu Lâm  rót nước. Sau đó, ông nhẹ nhàng đỡ Chung Chí Kiệt  xuống.
“Chí Kiệt, ông cứ bình tĩnh,  xuống  . Có chuyện gì, từ từ kể  cho  .”