Chung Chí Kiệt chau mày, rõ ràng   chỉ  yên chờ đợi. Ông nóng lòng đến mức chỉ  lập tức chạy xuống xe, tìm kiếm con gái.
Ninh Vân Dương hiểu rõ tâm trạng của ông, nhưng kinh nghiệm cho   rằng sự kích động của   nạn nhân  dễ  hỏng kế hoạch cứu viện. Hơn nữa, nhà của Chung Chí Kiệt  ở gần đây, nếu ông xuất hiện,   thể sẽ   quen nhận , khiến  chuyện càng thêm rắc rối.
Ninh Vân Dương  thẳng  mắt ông, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết:
"Nếu chú thực sự  Tiểu Dung  an , hãy ở yên đây."
Chung Chí Kiệt cứng , thoáng do dự  thở dài, gật đầu đồng ý.
Xác nhận ông   theo, Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm mới xuống xe. Cả hai quan sát xung quanh, thấy   ai để ý liền lặng lẽ tiến  thôn Thạch Đầu.
Họ bước  một cách tự nhiên, mỗi  đeo một chiếc túi như những du khách đang ghé qua. Tuy nhiên, họ    bao xa thì    chặn .
"Hai  là ai? Đến đây  gì?"
Mộng Vân Thường
Đứng  mặt họ là một phụ nữ trung niên, ánh mắt cảnh giác.
Ninh Vân Dương nở nụ   thiện, nhanh chóng đáp lời:
"Dì ơi, bọn cháu là khách du lịch. Đây là em trai cháu, bọn cháu   leo núi xong, định ghé  thôn ăn cơm và hỏi xem  chỗ nào  thể nghỉ  ."
Gương mặt Ninh Vân Dương dễ gây thiện cảm, giọng điệu  chân thành, khiến  phụ nữ phần nào buông lỏng đề phòng.
Bà   họ một lượt  chép miệng:
"Nhà trong thôn đều   ở hết,  còn chỗ trống ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/78.html.]
Ninh Vân Dương  quanh, chợt chỉ về một căn nhà ba tầng phía xa:
"Thế còn căn  thì  ạ? Nhà cao như , chắc  phòng trống chứ?"
Người phụ nữ ngạc nhiên, liếc mắt  theo hướng  chỉ,  chậm rãi :
"Đó là nhà của trưởng thôn. Nếu  chỗ trống thì cũng chỉ  ông  mới quyết định ."
Bà quan sát họ một  nữa, thấy cả hai trông  vẻ lành tính, bèn gật đầu:
"Thôi  , để dì dẫn hai đứa qua đó."
Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm liếc  ,  lập tức  theo.
Trưởng thôn là một ông lão  sáu mươi tuổi, râu tóc  bạc, vẻ ngoài hiền từ. Ông  chống gậy quan sát hai  họ một lúc  hỏi:
"Muốn ở  thôn ? Trên lầu ba nhà  còn phòng trống, nếu hai   ngại thì  thể ở đó."
Nghe , Ninh Vân Dương lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng :
"Vậy thì  quá! Lúc nãy bọn cháu bỏ lỡ nhà dân  núi, bây giờ đến đây mong tìm  chỗ nghỉ. Ông yên tâm, bọn cháu sẽ trả tiền phòng đầy đủ."
Người phụ nữ dẫn đường  thế liền  ha hả  rời .
Trưởng thôn  họ thêm một lúc nữa,    dẫn đường lên lầu:
"Đi nào, xem thử căn phòng  ở  ."
Căn phòng khá sạch sẽ và gọn gàng,  một chiếc giường đơn nhưng   chăn mền.