Lúc nãy cô  còn nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.
 bây giờ, khi tiến gần đến ngăn tủ , một cơn ớn lạnh thấu xương bất giác xộc lên sống lưng. Làn da nổi đầy gai ốc.
Cô  vươn tay , chạm  tờ giấy vẽ.
Khoảnh khắc ngón tay chạm đến mép giấy, Cốc Tinh bỗng thấy  mắt  lóe lên những hình ảnh rời rạc—
Giống như đang chìm  một cơn ảo giác kỳ dị.
Trong cơn mơ màng, cô  thấy    sân thượng.
Từ độ cao   xuống, chỉ cảm thấy choáng váng.
Chưa kịp phản ứng, cơ thể   một lực vô hình kéo xuống.
Gió sắc như d.a.o cứa  da thịt, lạnh buốt.
Đầu óc cô  trở nên trống rỗng.
Cơ thể rơi tự do.
Không trọng lượng,  kiểm soát.
Cô  —chỉ trong giây lát nữa thôi,  sẽ chạm đất.
Bị xé nát thành từng mảnh...
Ngay khoảnh khắc sắp rơi xuống, tất cả những ảo ảnh  mắt cô  bỗng chốc tan biến.
Cốc Tinh  hồn, nhận   vẫn đang ở trong phòng vẽ quen thuộc.
Bàn tay cô  đặt  một xấp giấy vẽ, xung quanh là tiếng bạn cùng lớp thì thầm trò chuyện.
Cô  sững sờ.
Chẳng lẽ   chỉ là ảo giác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/787.html.]
Cốc Tinh lắc đầu,   nghĩ nhiều. Một chuyện  thể lý giải thì  cố suy đoán cũng vô ích. Chắc là do bản  quá căng thẳng nên mới sinh  ảo giác thôi.
Cô  rút  hai tờ giấy vẽ, trở  chỗ .
Mộng Vân Thường
Thẩm Đại nhớ : " nhớ  rõ, cô  lấy  hai tờ giấy. Vì hôm đó ngoài  , lớp còn  một cô gái khác   mẫu,  vẽ tổng cộng hai bức tranh..."
Nói đến đây, Thẩm Đại đột nhiên mở to mắt.
"Cô gái đó chính là Lữ Khả Khả!"
Lữ Khả Khả  xinh , còn là hoa khôi khoa Mỹ thuật. Vì ngoại hình nổi bật, cô  thường xuyên  mời   mẫu.
Thẩm Đại căng thẳng  sang hỏi Kỷ Hòa: "Sao đột nhiên nhắc đến chuyện ? Có vấn đề gì ?"
Kỷ Hòa  trả lời ngay, chỉ chậm rãi hỏi ngược : "Ngăn tủ của Cốc Tinh ở ?"
Thẩm Đại  quanh dãy tủ, cuối cùng cũng tìm : "Là cái thứ ba bên trái ngoài cùng… Ủa? Sao  khóa ?"
Các dụng cụ vẽ tranh vốn   giá trị với  ngoài, nên bình thường chẳng ai khóa tủ cả. Mỗi ngày chỉ cần mở  lúc học, đóng   khi tan học, đơn giản như .
 Cốc Tinh  khóa tủ của , chuyện  thật kỳ lạ.
Một ổ khóa lớn treo nặng nề  cánh cửa.
Thẩm Đại thử lắc lắc: "Không mở ."
Kỷ Hòa bình tĩnh : "Tránh ."
Không  từ lúc nào,  tay cô  xuất hiện một lá bùa.
Cô bước lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua ổ khóa. Trong nháy mắt, một vệt sáng trắng lóe lên, khóa tự động rơi xuống đất.
Ổ khóa  hề  dấu hiệu  phá hỏng.
Thẩm Đại  bên cạnh: "???"
Này thì  quá  đó!