Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Bố Kiều  cô, ánh mắt đầy chân thành: “ , con là đứa trẻ mà bố  đưa về từ cô nhi viện. Bố    bố  ruột của con là ai, vì con là một đứa bé  bỏ rơi,  tìm thấy  cửa cô nhi viện.”
Ông dừng  một lát  tiếp tục: “Sức khỏe của  con  , bà   thể sinh con, nên bố  mới nhận con nuôi. Con chính là đứa bé mà bố  nhận về. Khi con còn nhỏ, để con  cảm thấy khác biệt với các bạn, bố   giấu con sự thật .”
Kiều Lê ngây ,  dám tin  những gì  . Cô lắp bắp: “… nhưng mà…  ban nãy  bảo con chính là con gái ruột của  mà?”
Bố Kiều thở dài, giọng trầm buồn: “Đây chính là lý do bố   với con lúc  con tỉnh. Vừa nãy, khi con hỏi như ,  con   bất ngờ. Mặc dù bà   giấu con chuyện  bao năm qua, ban đầu là vì sợ con tự ti, cảm thấy   giống những đứa trẻ khác.  càng về , bà  càng lo sợ. Bà   chứng kiến  nhiều đứa trẻ nhận nuôi        con ruột và rời bỏ gia đình. Có những đứa thì  rời , nhưng  luôn gây chuyện, còn dùng những lời  tổn thương như ‘Bà    ruột của ,  bà  quyền quản lý ’… Bà  sợ con sẽ  đổi, sẽ  cần đến bà nữa.”
Ông dừng , giọng  phần nghẹn ngào: “Chuyện  phụng dưỡng    quan trọng, nhưng bà  thật sự xem con là con gái ruột của . Bà    sự thật   tổn thương tình cảm  con đang  gần gũi.”
Bố Kiều  thở dài một ,  tiếp tục: “Sau khi suy nghĩ  lâu, bố cảm thấy con  quyền   sự thật , vì  bố mới quyết định kể cho con . Từ nhỏ đến lớn, con luôn là đứa trẻ giỏi giang,   bố   lo lắng. Đến bây giờ, con  lớn, bố cũng nghĩ đây là lúc để con tự quyết định  chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/808.html.]
Mộng Vân Thường
Ông vỗ nhẹ lên vai Kiều Lê,  cô bằng ánh mắt đầy yêu thương: “Con  cô bé   giỏi,  thể nhận   thế của con,  chắc cô   thể tìm  gia đình thật sự của con.”
Bố Kiều mỉm , ánh mắt dịu dàng: “Dù con quyết định thế nào, bố  đều sẽ tôn trọng. Chỉ cần con vui vẻ, hạnh phúc,  là bố  mãn nguyện .”
“Bố.” Đôi mắt Kiều Lê  ngập nước, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhưng   kiềm chế  cảm xúc.
Cô   việc miệt mài suốt bao năm, từ một cô gái  ai  đến, giờ  trở thành một  quản lý nổi tiếng. Kiều Lê   trải qua  ít khó khăn, nỗ lực từng ngày, nhưng  bao giờ cô . Trong mắt nhiều , cô chính là hình mẫu của một cô gái mạnh mẽ, lạnh lùng,   chút tình cảm yếu đuối nào.
 hôm nay,  sự quan tâm của bố, Kiều Lê cảm thấy trái tim  như  gì đó quặn . Đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng  cố gắng mỉm  để giấu  sự tổn thương.
“Bố, bố yên tâm,  cũng yên tâm, hai  mãi mãi là bố  của con, con sẽ  bao giờ rời bỏ hai  .” Giọng Kiều Lê kiên quyết nhưng cũng đầy tình cảm, cô khẳng định  với bố  rằng sẽ mãi là một cô con gái ngoan hiền, bên cạnh họ.