Bất chấp thể diện, Mạnh Phi Văn vội quỳ rạp xuống, bò về phía Kỷ Hòa, giọng nghẹn ngào van xin:
"Xin cô cứu !    chết…!     ép thành !"
Nữ quỷ   cao  xuống dáng vẻ nhếch nhác của  , bỗng bật  lạnh:
"Ha… Cậu nghĩ  sẽ g.i.ế.c  ?"
Mộng Vân Thường
"Vì  mà  mất  linh lực ngàn năm, khổ sở lắm mới khôi phục  chút ít. Cậu cho rằng  còn  dính  nghiệp sát sinh vì một kẻ như  ?"
"Loại  như … xứng ?"
Giọng  lạnh buốt như băng ngấm  tận xương tủy.
 điều đó  khiến Mạnh Phi Văn cảm thấy nhẹ nhõm hơn—ngược , nỗi sợ càng thêm sâu sắc.
Cô   g.i.ế.c  …  nghĩa là cô  còn  tra tấn   dài lâu hơn!
Không ,  !
Cậu  hoảng loạn lùi về , nhưng nữ quỷ  lao đến như cơn gió dữ, vươn tay bóp lấy cằm  , buộc     thẳng  đôi mắt tối đen sâu thẳm .
"   ."
"Cho dù  ép  kết hôn với , thiên đạo cũng chẳng thể trừng phạt ."
"   !"
Nữ quỷ  nhạt, buông bàn tay lạnh lẽo xuống, gằn từng chữ:
"Một kẻ lòng lang  sói như ,  đây  thèm!"
"Cậu  chỉ lừa gạt … mà còn lừa dối chính . Ngay cả khi đôi chân  còn tật, thì tâm địa của  vẫn méo mó,  xí đến ghê tởm."
Nói , tay áo cô  khẽ vung lên.
Trong nháy mắt, một cơn đau buốt xé toạc hai chân Mạnh Phi Văn!
"Aaaaa!"
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.
Cậu  cảm thấy cơ thể  mất thăng bằng, ngã xuống đất một cách nặng nề.
"Bịch!"
Hai chân  còn chút sức lực.
Không thể nhấc lên.
Không thể  dậy!
"Cậu cảm thấy đáng sợ lắm ?" Nữ quỷ khoanh tay     quằn quại  đất, nhếch môi lạnh lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/887.html.]
"Chẳng   công bằng ?"
"Cậu vốn dĩ  nên   đôi chân khỏe mạnh ."
"Thứ  đánh cắp từ , hôm nay,  lấy  cả gốc lẫn lãi."
Mạnh Phi Văn run rẩy, cố gắng chống tay xuống đất để nhích  lên, nhưng đôi chân    còn cảm giác.
Không chỉ tật như  … mà là   vô dụng.
Không nhấc lên  nữa.
Không  lên  nữa.
Cả đời ,   sẽ    xe lăn.
"Không ,  …     xe lăn!"
"Đại sư! Cô cứu !"
Mạnh Phi Văn gào lên, nước mắt giàn giụa, vươn tay nắm lấy vạt áo Kỷ Hòa, giọng nghẹn ngào cầu xin:
"Đại sư,  sai !  thật sự  sai ! Cô giỏi lắm mà, đúng ? Cô chắc chắn  cách cứu  đúng ?   thể tàn phế !"
Kỷ Hòa   , ánh mắt vẫn điềm tĩnh như cũ.
Cô lắc đầu.
Mạnh Phi Văn đáng thương, nhưng  đáng để đồng cảm. Cậu  đang gánh chịu hậu quả của chính , chẳng  gì oan ức cả. Nếu  đồng ý giao dịch,  thì cũng  chấp nhận cái giá  trả.
Không  con  lúc nào cũng đúng, cũng như   con quỷ nào cũng đáng trách.
Cùng lúc đó, tại buổi tiệc từ thiện.
Kiều Lê  một  trong góc phòng.
Sảnh tiệc xa hoa tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Trên thảm đỏ, những minh tinh khoác lên  trang phục lộng lẫy, ai nấy đều tỏa sáng như những viên đá quý.
Bầu  khí náo nhiệt, nhưng cô  chẳng mấy hứng thú.
Đang thất thần, đột nhiên một gương mặt quen thuộc xuất hiện  mắt:
"Chị Kiều, chị nghĩ gì mà thất thần thế? Đừng  là trúng tiếng sét ái tình với   trai nào  nhé?"
Người  lên tiếng là Thịnh Diệp, nghệ sĩ  trướng Kiều Lê.
Anh  là một trong những ngôi  đang lên của Xán Tinh, nhưng tính cách  đơn thuần,  hề  chút kiêu ngạo  thói  thường thấy trong giới giải trí. Ở bên  ,  cảm giác như đang trò chuyện với  em trai hàng xóm.
Thịnh Diệp tò mò  theo ánh mắt Kiều Lê, nhưng  liếc qua   nhịn  nhíu mày:
"Chị… Chị đang  cái gì ? Đám đàn ông bụng bia đó  gì  ho ?"
Anh  hạ giọng lẩm bẩm:
"Thảm đỏ  là trai xinh gái , chị  ,   mấy ông già đó  gì?"