Một nụ  thấp thoáng trong giọng  .
“Để tao tìm mày nhé… Mèo con mà  ngoan là sẽ  phạt đấy.”
Nghe đến đây, một tia sợ hãi sắc lạnh xuyên thẳng  lòng Đới Tiệp. Cô cảm thấy giọng    quen! Rất  quen!
Cô  từng  nó ở  đó…
… rốt cuộc là ai?
Cô luôn sống hòa nhã,  từng gây thù chuốc oán với ai. Vì      g.i.ế.c cô?
Ngay khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ, bên ngoài đột nhiên vang lên một câu  chắc nịch:
“Mày ở đây nhỉ.”
Đới Tiệp cứng . Cô  phát hiện !
…    ? Cô  hề phát  tiếng động nào!
Dù lý do là gì, tình huống hiện tại cũng  còn cho phép cô suy nghĩ nhiều nữa. Hắn   ngay bên ngoài cánh cửa tủ. Nếu cô  hành động, kết cục duy nhất chính là  g.i.ế.c chết!
Cô   gì đây?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Nếu cứ đợi  mở cửa, cô chắc chắn sẽ   đường thoát. Vậy thì…  vì  yên chờ chết, cô   tay !
Cô siết chặt nắm đấm, cơ thể căng cứng chuẩn  bật lên.
Chỉ  một cơ hội.
Chỉ một đòn đánh lén—cô  đánh  chỗ hiểm của ,  đó nhân cơ hội chạy  ngoài!
Dù  chết, cô cũng  liều một phen!
Đới Tiệp nghiến răng.
Được , cược hết   !
Đới Tiệp hít sâu một , cố gắng trấn tĩnh .
 ngay khi cô  định liều lĩnh lao  khỏi tủ quần áo—
Giọng của Kỷ Hòa đột nhiên vang lên từ tai  bên trái:
Mộng Vân Thường
"Đừng động đậy."
"Hả?"
Tại  chứ?!
Nếu cứ  yên trong , đợi tên  mở cửa tủ  thì chẳng  sẽ như bắt rùa trong chum ?
Lần đầu tiên trong đời, Đới Tiệp cảm thấy đề xuất của Kỷ Hòa  đáng tin cậy lắm…
 nếu còn chần chừ nữa, cơ hội chạy trốn sẽ càng ít !
Ngay lúc đó—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/898.html.]
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Người đàn ông cầm d.a.o trong tay, chậm rãi cúi  xuống.
"Mèo con ..." Giọng  vang lên, mang theo ý  quái dị. "Mày ở đây đúng ..."
Xong !
Cả  Đới Tiệp cứng đờ. Tim cô  đập thình thịch như  nhảy  khỏi lồng ngực.
Cô  tuyệt vọng nhắm chặt mắt .
Bố ơi,  ơi... Sang kiếp  con sẽ báo hiếu hai ...
...
Một giây... Hai giây... Ba giây trôi qua…
Cô  vẫn  cảm nhận  cơn đau nào.
Cú đ.â.m mà cô  lo sợ trong tưởng tượng— hề đến!
Đới Tiệp chần chừ mở mắt .
Cảnh tượng  mắt khiến cô   dám tin  mắt .
Kẻ g.i.ế.c …
Hắn  đang cúi .
… tầm mắt của —
Không  đang hướng về phía tủ quần áo, mà là  xuống  gầm giường!
Hắn tưởng rằng cô  trốn  đó!
Đới Tiệp suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Hóa … lúc nãy, khi   ngay  mặt cô,   hề   tủ quần áo!
Mà là   gầm giường!!!
Chẳng trách—
Tủ quần áo của Đới Tiệp  lớn, thiết kế khá nhỏ gọn, đủ để treo quần áo chứ   loại  thể chứa  cả  trưởng thành.
Bình thường, chẳng ai nghĩ rằng một  lớn  thể chui  đó.
Hơn nữa, dáng  Đới Tiệp vốn nhỏ bé, cao  đến một mét sáu,  hình  gầy gò, thế nên nếu chỉ  sơ qua, chẳng ai nghĩ cô   thể trốn trong tủ.
Vậy nên, khi xông  phòng, phản ứng đầu tiên của  là kiểm tra  gầm giường.
Đệt...
Đới Tiệp nghĩ mà thấy sợ.
May mà… may mà lúc nãy Kỷ Hòa  ngăn cô  !
Nếu , cô   tự nộp   tay  !