Bỗng cô  dừng , mắt mở lớn, như  nghĩ  điều gì đó.
“Khoan ! Chị Kỷ, em  xem livestream của chị, cũng  dạo  chị  trả lời mấy câu hỏi của fan  khi kết thúc buổi phát sóng. Chẳng lẽ… Dã Tiểu Dã từng nhắn tin hỏi chị  ?”
Kỷ Hòa gật đầu, thản nhiên đáp: “Ừ.”
Cô vốn  định chủ động nhắc đến chuyện , nhưng giờ Điềm Điềm  hỏi đến thì cũng chẳng  lý do gì để giấu.
Mọi : !!!
Bí mật về vận may của “con cưng ông trời” mà bọn họ truy tìm bấy lâu  ở ngay bên cạnh!
**
Sau một hồi trò chuyện, Kỷ Hòa đột nhiên hỏi: “Còn em thì , dạo  bận gì?”
Lương Điềm Điềm tựa lưng  ghế, thoải mái đáp: “Dạo  em   hướng dẫn cho một show tuyển chọn tài năng. Cũng nhàn thôi, vì  tập luyện  , lời thoại cũng   gì khác biệt lắm. Chương trình livestream, em chỉ cần  đó, xem các thí sinh biểu diễn xong  đưa  nhận xét là .”
Cô  ngó đồng hồ,   tiếp: “Tầm sáu giờ tối nay khán giả sẽ  hội trường, bây giờ em còn  đây  một lát nữa. Chị Kỷ, chị    hội trường xem cùng em ?”
Kỷ Hòa suy nghĩ một chút,  gật đầu: “Cũng .”
Cô   nhiều kinh nghiệm trong giới giải trí,  xem thử xu hướng biểu diễn hiện tại cũng là một cách bổ sung kiến thức. Nhỡ   Kiều Lê sắp xếp công việc mới, cô còn  mà ứng phó.
Ban đầu, ý định của Kỷ Hòa chỉ là  xem như một khán giả bình thường,  yên trong thính phòng và giảm thiểu sự chú ý.  cô  ngờ rằng khi Lương Điềm Điềm dẫn cô  ngang qua hậu trường,   một  đàn ông đội mũ lưỡi trai, tay ôm chồng tài liệu, gọi giật .
“Ấy , Lương Điềm Điềm! Người  cô đang nắm tay là ai thế?”
Kỷ Hòa vô thức chần chừ, định xem  cần tháo khẩu trang xuống .   kịp hành động thì Lương Điềm Điềm  nhanh miệng: “Ôi giời, đạo diễn Lý! Cả chuyện  dẫn bạn đến mà  cũng quản ? Đây là bạn  thôi.”
Đạo diễn Lý khoanh tay  ngực,  nhạt: “Bạn cô xinh  thế  mà vẫn là  thường á? Hỏi thử xem    giới giải trí  .”
Dù Kỷ Hòa đang đeo khẩu trang,  để lộ  bộ gương mặt, nhưng chỉ cần  khí chất cũng đủ thấy    bình thường. Cô cao gầy, tóc đen nhánh, làn da trắng mịn, phong thái xuất trần. Đứng giữa đám đông mà vẫn  thể tỏa sáng, đúng kiểu nhan sắc  vầng hào quang riêng.
Mộng Vân Thường
Lương Điềm Điềm  bên cạnh,  đến run cả vai nhưng tuyệt nhiên  giải thích gì.
Cô nhóc  đúng là “ xa” thật!
Kỷ Hòa thở dài, tháo khẩu trang xuống.
Ngay khoảnh khắc gương mặt cô lộ , Lý Mậu trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên: "Khoan ! Cô   là Kỷ Hòa ?!"
Lương Điềm Điềm nháy mắt với ông ,  hì hì: "Đạo diễn Lý,  cũng  chị  ?"
"Sao   !" Lý Mậu vỗ đùi, hào hứng kể: "Lúc , chương trình 'Rung Động Tuyệt Đối' nổi tiếng như thế,  còn xem suốt đấy! Hơn nữa, hai ngày   mới  uống rượu với Nghiêm Tập. Anh  uống say quá, còn kêu 'baba' loạn xạ!"
"Baba?" Kỷ Hòa chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
Lý Mậu ho khan một tiếng, giải thích: "Từ tượng thanh thôi,   ý nghĩa gì đặc biệt .  mà   say  thì thật thà lắm, còn   đúng là vận cứt chó, tưởng  cô  ghét lắm, ai ngờ hóa   là một bảo bối..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/948.html.]
Lương Điềm Điềm: "Chậc chậc, ngoài miệng thì chê bai, nhưng thực  trong lòng   tự hào về chị Kỷ đúng ?"
Lý Mậu lập tức xua tay, giọng điệu gấp gáp: "Ôi trời!  lỡ miệng ! Mấy  tuyệt đối đừng  với Nghiêm Tập đấy nhé! Lát nữa lão già đó mà , chắc chắn sẽ cầm d.a.o đến tìm  mất!"
"Lão già?" Kỷ Hòa nhíu mày.
Rõ ràng Nghiêm Tập mới ba mươi tuổi,    gọi là lão già ?
Lý Mậu  gượng: "Đây chỉ là biệt danh trong nhóm chúng   gọi thôi,   ý gì  mà..."
Ông  nhanh chóng lái sang chuyện khác: "Thế  , nếu cô  đến đây  thì đừng  ở ghế khán giả nữa.  sắp xếp cho cô một chỗ ở hàng ghế giám khảo nhé?"
Kỷ Hòa lập tức lắc đầu: "Như    .    dân chuyên nghiệp, cũng  hiểu gì nhiều,   thể  ghế giám khảo ?"
Huống chi, cô vốn chỉ là một "bình hoa", nhảy nhót hát hò còn chẳng bằng một thực tập sinh mới  nghề. Nếu lên đó bình luận bừa, e rằng sẽ  trò  cho thiên hạ mất.
Lý Mậu khoanh tay,  hì hì: " là đạo diễn, ai dám  ý kiến chứ?"
"Huống hồ, nghệ thuật là thứ mà ai cũng  thể thưởng thức,  nhất thiết  là chuyên gia mới  quyền đánh giá. Cô là kiểu ... kiểu ..."
Ông  chợt khựng , mồ hôi bắt đầu lấm tấm  trán khi đối diện với ánh mắt bình thản nhưng sắc bén của Kỷ Hòa.
Cô khoanh tay,  nghiêng đầu: "Kiểu  gì cơ?"
Lý Mậu nuốt nước bọt, tìm từ hồi lâu vẫn  nghĩ  cách diễn đạt.
Thấy thế, Kỷ Hòa bỗng nở nụ : "Thôi  ,  chỉ trêu  thôi."
Thực , Lý Mậu   sai.
Nghệ thuật tuy uyên thâm, nhưng bản chất vẫn là thứ dành cho đại chúng. Một tác phẩm   chỉ cần sự công nhận của  trong ngành mà còn    ngoài ngành yêu thích nữa.
Lương Điềm Điềm kéo tay Kỷ Hòa,  hì hì: "Chao ôi, chị Kỷ, chị đừng lo lắng quá! Chị  thấy mấy chương trình giải trí đều sắp xếp một vị khách mời cố vấn ? Bọn họ  đó cũng   vì chuyên môn, mà chỉ vì...   thôi!"
Cô  hắng giọng,  gian xảo: "Chương trình nào cũng  cả mà. Khán giả thích xem trai xinh gái , mà chị     gương mặt hút mắt. Chị chẳng cần  gì nhiều, chỉ cần  yên, mỉm  nhẹ một cái là đủ tăng hào quang !"
Kỷ Hòa: "..."
Cô  thể phản bác .
Sau đó, cô gọi điện cho Kiều Lê, kể sơ qua chuyện .
Đầu dây bên , giọng Kiều Lê vang lên đầy hào hứng: "Được  ! Tham gia cũng  mà! Cô cứ  một bình hoa,  yên  đó, chỉ cần mỉm , ít , kiên nhẫn chịu đựng ba tiếng đồng hồ, tiền cát-xê sẽ tự động chuyển  tài khoản thôi!"
Nghe giọng điệu trêu chọc của Kiều Lê, Kỷ Hòa thoáng nhíu mày, nhạy bén nhận  một điểm bất thường: "Tại    ít ?"
"Bởi vì  nhiều thì dễ đắc tội với   nên đắc tội."
Kiều Lê dừng một chút,  chậm rãi giải thích:
"Những show tuyển chọn tài năng như thế , bề ngoài thì  là giám khảo công khai chấm điểm dựa  thực lực thí sinh, nhưng thực tế..."