May Mắn Liên Tục lặng , trong lòng dậy lên những cảm xúc khó tả.  chỉ  giây lát, bà  đột nhiên  bật dậy.
Kỷ Hòa nhíu mày, hỏi:
"Bà định  gì?"
May Mắn Liên Tục đáp ngay  chút nghĩ ngợi:
"Đương nhiên là đến quán ăn  kéo nó về ngay!  chỉ cần nó học hành cho giỏi,  cần nó  những thứ vô bổ đó! Hiện tại nó đang học lớp mười một, đây là thời điểm quan trọng nhất. Việc gì  lãng phí thời gian để kiếm mấy đồng tiền lẻ chứ? Nó nên tập trung hết tâm tư  việc học thì hơn!"
Kỷ Hòa  tỏ vẻ ngạc nhiên  phản ứng của bà , chỉ lắc đầu nhẹ nhàng:
" khuyên bà đừng  ."
"Tại ?" May Mắn Liên Tục cau mày.
"Thứ nhất, thành tích của con gái bà  . Dựa  ngày sinh của cô bé,   thể thấy gần đây điểm  của cô bé  cao, bà  cần lo lắng quá."
Mộng Vân Thường
"Thứ hai…" Kỷ Hòa  dừng , ánh mắt sắc bén nhưng cũng  phần dịu dàng. "Lý do con gái bà  lén lút   thêm, ngoài mong  tạo cho bà một sự bất ngờ, còn vì cô bé  nếu bà phát hiện , chắc chắn bà sẽ phản đối.  cô bé thật lòng  dành tặng món quà  cho bà."
"Bà cảm thấy việc   là lãng phí thời gian, là vô nghĩa.  với  tặng quà, đây  là cả tấm lòng. Cô bé chỉ  bà vui vẻ mà thôi. Vì ,  nhất là bà cứ giả vờ như  , nhận lấy món quà  ."
Kỷ Hòa dừng  một chút, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ thương xót.
Cô  thấy   kết quả.
Con gái của May Mắn Liên Tục   việc suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng tích góp đủ tiền để mua một chiếc máy tính bảng.
Thế nhưng khi cô bé vui mừng ôm hộp quà về nhà,   chính   mắng một trận thậm tệ.
May Mắn Liên Tục trách móc cô bé  chú tâm  việc học, thậm chí bắt cô bé trả  chiếc máy tính bảng.
Trong mắt bà , đây chỉ là một chuyện nhỏ.
 với cô bé, đó là một cú đả kích lớn.
Từ hôm đó trở , cô bé  bao giờ tặng  bất cứ món quà nào nữa.
Sau khi  nghiệp đại học, cô bé lập tức rời khỏi quê hương, đến một nơi  xa để sinh sống và  việc.
Suốt cả cuộc đời, mối quan hệ  con giữa hai  dần dần phai nhạt, tình  trở nên mong manh như sợi chỉ.
Câu chuyện về chiếc máy tính bảng chỉ là một ngòi nổ, nhưng thực chất, những rạn nứt  âm ỉ từ  lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/957.html.]
Giữa hai thế hệ,  những khác biệt quá lớn  thể nào san lấp.
Đứa con gái … thất vọng với    chỉ vì một , mà là vì những tổn thương  chất chồng qua nhiều năm tháng.
Bão bình luận cũng tràn đầy cảm xúc.
" nhớ hồi nhỏ,  Ngày của Mẹ,   dối   ngoài mua cục tẩy bút chì, nhưng thực  là  mua một bó hoa cho .  chỉ   bà  vui, thế mà bà  giận dữ,  hoa  thực tế, vài ngày  là vứt, còn bảo  lãng phí tiền. Cuối cùng, bà bắt  trả . Khi      nhiều. Đến bây giờ, dù  ngoài hai mươi,  vẫn  quên , vết thương   bao giờ lành hẳn. Haiz... Nếu lúc đó   gặp  chủ kênh thì   bao."
"Xoa đầu lầu  nè, đừng buồn nữa nhé. Thế hệ  quen tiết kiệm , họ thật sự cảm thấy như  là lãng phí. Chuyện  cũng  lớn lắm, đừng giữ mãi trong lòng."
" mà,  nghĩ đây   chuyện nhỏ . Nếu hôm nay chủ kênh  lên tiếng ngăn cản, e là cả đời  cô bé  cũng sẽ  một vết thương lòng."
" ,    khiến   thấy ngột ngạt quá. Cô bé chỉ  tặng  một bất ngờ, thế mà bà  cứ chăm chăm  chuyện học hành. Mong là bà  chịu lắng , chứ  lớn trong nhà mà cứ thế  thì trái tim con trẻ tổn thương thật đấy."
Nghe những lời của Kỷ Hòa, "May mắn liên tục" há hốc miệng,  giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"Chỉ là bắt nó trả  cái máy tính bảng thôi mà, hậu quả nghiêm trọng đến thế ?"
Bão bình luận lập tức bùng nổ, cố gắng thuyết phục bà :
"Thật đấy ạ, cháu chính là đứa bé từng  bắt trả  quà đây. Lúc đó cháu buồn vô cùng."
"Dì ơi, tạm thời đừng quan tâm chuyện học hành, cứ nhận món quà  . Năm đó cháu  thể tặng quà cho , hy vọng con gái dì  thể    cháu."
"Đi  thêm  chắc  ảnh hưởng đến việc học  dì ạ. Không  cứ vùi đầu học suốt hai mươi tư giờ một ngày mới gọi là chăm chỉ. Mà quan trọng hơn, điểm  cũng  quan trọng bằng việc con gái dì cảm thấy hạnh phúc."
"Kể cả dì   nhận quà, cũng đừng mắng con bé. Ai  thích   vất vả chứ? Nó chỉ  dành tặng dì một điều bất ngờ thôi mà!"
"May mắn liên tục" im lặng  lâu. Cuối cùng, bà  khẽ thở dài, giọng  phần dịu :
"... Được ."
Tư tưởng của bà đúng là khác với thế hệ trẻ.
 từ trong những bình luận đó, bà  dần nhận  một điều—bấy lâu nay, bà luôn chăm lo đầy đủ vật chất cho con, nhưng  quên mất rằng con gái cũng  nhu cầu về mặt tinh thần.
Bà nhẹ giọng  tiếp:
" sẽ giả vờ như   chuyện . Từ nay về  cũng  đặt hết tâm trí  chuyện học hành của con bé nữa."
"Thật lòng cảm ơn chủ kênh, may mà còn  những  trẻ như các cô."
Nói xong, "May mắn liên tục" lập tức ngắt kết nối.
Kỷ Hòa  màn hình, trong lòng thầm nghĩ—vận mệnh của  phụ nữ ,  giây phút ,   đổi.