Cô  đặt ly nước xuống bàn, nghiêng đầu :
"Hơn nữa,  giờ tớ mới chỉ nhắn tin với  qua mạng thôi,  đưa đồ thật  cho  xem !  lúc hôm nay tớ cũng mang theo, để tớ cho   thử."
Nói , Đường Phiên Nhiên đưa tay lên cổ, kéo sợi dây chuyền từ trong áo .
Đó là một sợi dây xoắn màu đen,  đó treo một bức tượng phụ nữ màu vàng.
Người phụ nữ  rủ mắt xuống, nét mặt dịu dàng nhưng  xen lẫn chút thương xót.
Thoạt    gì kỳ lạ.
 khi  kỹ , dù  ở góc độ nào,   cũng  cảm giác như ánh mắt của bức tượng đang chằm chằm dõi theo .
Một cảm giác quái dị khó tả.
Càng  lâu, càng khiến  khác thấy khó chịu.
Kiều Lê cũng cảm thấy như .
Cô   nhíu mày, thẳng thắn bày tỏ sự chán ghét: "Sao nó  quá ."
"Xấu á?"
Đường Phiên Nhiên cầm  mặt dây chuyền, định phản bác nhưng  một hồi cũng  tìm  lý do gì để bênh vực.
Cuối cùng, cô  đành lẩm bẩm:
"Được … đúng là    thật.  mà hữu ích lắm đấy!"
"Hai  đừng vội  tin!" Đường Phiên Nhiên    mở túi, lấy  một sợi dây chuyền bạc,  mặt dây  hình khắc tinh xảo. "Ban đầu tớ cũng thấy chuyện dây chuyền cầu con  thật vớ vẩn.  mà… tớ  một  bạn, cô     con,  khám vô  bác sĩ, uống   bao nhiêu thuốc điều dưỡng mà vẫn chẳng  động tĩnh gì. Vậy mà,  khi đeo sợi dây chuyền ,  đầy nửa tháng   thai!"
Cô   Kiều Lê và Kỷ Hòa, thấy cả hai vẫn giữ vẻ mặt hoài nghi, liền bổ sung: "Cô  đích  trải nghiệm, thấy thực sự  hiệu quả nên mới xin thêm một sợi để tặng cho tớ."
Nói , Đường Phiên Nhiên mở album ảnh  điện thoại, tìm  hai bức hình  giơ   mặt họ.
"Này, hai  xem , đây là bạn của tớ. Đây là ảnh cô  chụp bốn tháng , còn đây là ảnh hiện tại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/985.html.]
Trong bức ảnh chụp cách đây bốn tháng, trông cô gái  khá ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt.
 trong bức ảnh mới nhất, bụng cô    nhô lên, gương mặt rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc của  sắp  .
Kiều Lê  thoáng qua, vẫn  giấu  sự hoài nghi: "Thật  thể thần kỳ đến mức đó ?"
Là  tin tưởng  khoa học, câu chuyện của Đường Phiên Nhiên khiến tam quan suốt hai mươi sáu năm qua của cô   lung lay một chút.  chỉ một chút thôi.
"Thật mà!" Đường Phiên Nhiên quả quyết. "Bạn tớ  xin sợi dây chuyền  từ đền thờ bà Tống Tử ở thôn Hoa Dữ."
Cô  hạ giọng, như thể sợ  khác  thấy bí mật : "Tớ  lên mạng tra thử ,  chỉ bạn tớ ,  nhiều  khác cũng  bà Tống Tử cực kỳ linh nghiệm! Chỉ cần đeo sợi dây , trong vòng  đến nửa tháng chắc chắn sẽ mang thai!"
Nói đến đây, cô  bỗng  chán nản: " kỳ lạ là… tớ đeo hơn một tháng  vẫn chẳng  gì."
Có lẽ là do cô  vẫn  đủ may mắn?
Kiều Lê khoanh tay, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ: "Không thể nào! Trên đời   gì  chuyện thần bí như ? Tớ nghĩ thôn đó  đẩy mạnh du lịch nên mới dựng lên mấy truyền thuyết  thôi. Việc bạn  mang thai chắc cũng chỉ là trùng hợp."
Cô  thà tin heo  leo cây còn hơn tin một sợi dây chuyền  thể khiến   mang thai.
Trong lúc hai  còn đang bàn luận, Kỷ Hòa im lặng quan sát kỹ hai bức ảnh, ánh mắt cô dần trầm xuống.
Sau vài giây, cô cất giọng, lạnh nhạt nhưng dứt khoát: "Sợi dây   vấn đề."
Cả Đường Phiên Nhiên lẫn Kiều Lê đều sững .
Kỷ Hòa chậm rãi  tiếp: "Bạn của cô  khí đen quấn quanh , e rằng  kịp sinh con thì  gặp chuyện ."
Lời  chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang.
Đường Phiên Nhiên  giọng điệu nghiêm trọng của cô dọa sợ đến mức  thốt nên lời: "Hả?"
Kỷ Hòa  định giải thích nhiều, cô trực tiếp truy hỏi: "Sợi dây  cô lấy từ ?"
Mộng Vân Thường
"Chẳng  em    ? Là bạn em xin giúp em từ đền thờ bà Tống Tử."
"Đền thờ đó ở ? Dẫn  ."