Nhìn theo bóng lưng hoảng hốt bỏ  của Vu Giai, Đường Phiên Nhiên nhíu mày, khó hiểu  sang hỏi:
"Chị Kỷ Hòa, lời chị    ý gì ? Sao cô   sợ hãi đến mức bỏ chạy thế?"
Kỷ Hòa khẽ thở dài, ánh mắt thoáng vẻ thương xót.
"Người phụ nữ đó   là  thể mang thai. Thực , đứa con đầu lòng của cô  là con gái. Cô  đến đền thờ bà Tống Tử chẳng qua chỉ vì  cái thai tiếp theo là con trai mà thôi. Cả gia đình cô  đều trọng nam khinh nữ, tin rằng nếu   con trai thì sẽ tuyệt hậu. Nên dù  ngoài ba mươi tuổi, cô  vẫn   chồng bắt đến đây cầu con."
Nói đến đây, giọng cô  trầm xuống:
"Sở dĩ   với cô  như , là vì   tính  cái thai tiếp theo của cô  vẫn là con gái. Nếu sinh  trong một gia đình coi con gái như thứ dư thừa như , đứa trẻ  chắc chắn sẽ  chịu khổ. So với việc để nó chào đời   chịu đựng cả đời, thì thà rằng đừng đến thế giới  còn hơn."
Lời  nhẹ nhàng nhưng mang theo sự tàn nhẫn của thực tế.
Đường Phiên Nhiên trầm mặc.
Thì  là .
Cô  cúi đầu suy nghĩ một lúc  :
"… nếu cái thai tiếp theo của cô  vẫn là con gái, thì chẳng  bà Tống Tử thật sự  thể giúp   mang thai ?"
Nghe , Kỷ Hòa bỗng bật .
Nụ  đầy giễu cợt.
"Không."
Cô  chậm rãi , giọng điệu pha chút lạnh lẽo:
"Đó vốn là  phận   định sẵn của cô . Hoàn  chẳng liên quan gì đến bà Tống Tử cả."
 bà Tống Tử …  vấn đề  nhỏ .
Nói xong, cô  chần chừ thêm nữa, nhấc chân  thẳng  trong đền thờ.
"Đi thôi."
Đường Phiên Nhiên và Kiều Lê  , nhanh chóng theo .
Ba  cùng  bước  căn phòng nhỏ tối tăm và ngột ngạt.
Nàng tiên đen vẫn  nguyên  bệ gỗ,    bao bọc bởi chiếc áo choàng đen dài phủ đất, khiến    thể  rõ mặt mũi.
Nghe tiếng bước chân, cô  khẽ ngẩng lên, giọng  khàn đặc vang lên:
"Ba  các cô cũng đến cầu con ?"
Nghe giọng  khô khốc , Kiều Lê vô thức nhíu mày.
" ."
Kỷ Hòa đáp, giọng điệu bình thản đến mức khiến   khó mà đoán  cô đang nghĩ gì.
Nàng tiên đen   thêm lời nào.
Cô  vươn tay , lòng bàn tay hiện lên ba sợi dây chuyền màu đen.
"Cầm lấy . Chỉ cần đeo nó , thành tâm cầu nguyện, bà Tống Tử sẽ giúp các cô toại nguyện."
Đường Phiên Nhiên nhận lấy sợi dây,  chút do dự.
Cô  vốn  đeo một sợi dây chuyền  cổ , giờ  thêm một cái nữa…
Có nên nhận ?
 cô  còn  kịp hỏi, thì "rắc" một tiếng—
Kỷ Hòa  giơ tay lên, mạnh mẽ bóp nát mặt dây chuyền.
Điều kỳ lạ là… nó  hề vỡ vụn thành bột mịn.
Mà  hóa thành một luồng khí đen kịt, xoáy thành vòng tròn   trung  khi bay thẳng   nàng tiên đen  biến mất  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/989.html.]
"Bà Tống Tử, bà từ  đến?"
Giọng Kỷ Hòa vang lên giữa  gian trầm mặc của đền thờ. Cô  chằm chằm   phụ nữ trong chiếc áo choàng đen.
"Cô  dám tháo lớp mặt nạ bảo vệ đó  ? Để    chiêm ngưỡng gương mặt thật của cô?"
Nàng tiên đen im lặng.
 rõ ràng,  khí trong đền bỗng trở nên nặng nề hơn.
Kỷ Hòa khẽ nheo mắt, nhấn mạnh từng chữ:
"Nếu  nhầm thì… cô chính là hiện  của bức tượng nữ ở giữa đền thờ , đúng ?"
Những  xung quanh sững sờ, ai nấy đều ngẩng lên  bức tượng cũ kỹ .
Không ai  gì, nhưng trong lòng  dâng lên một cơn sóng dữ.
Thần linh  thể dựa  tín ngưỡng để gia tăng linh lực.
Quỷ, thần, tu sĩ—ai cũng  thể  con đường .
Kỷ Hòa hiểu  rõ điều đó.
Mộng Vân Thường
Giống như chính cô .
Ngay khi  đặt chân đến thế giới , tu vi của cô  thiên đạo cắt giảm hơn một nửa để giữ sự cân bằng.  nhờ danh tiếng ngày càng lan xa,  tìm đến cô xem bói ngày càng đông.
Người tín ngưỡng càng nhiều, linh lực của cô cũng phục hồi càng nhanh.
Ngược , nếu một ngày nào đó  vạch trần, tín đồ  lưng, đồn đãi khắp nơi rằng cô chỉ là kẻ lừa đảo…
Lúc , tu vi chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Cũng giống như nàng tiên đen .
Thôn Hoa Dữ vốn chỉ là một vùng quê hẻo lánh, hoang vu.
Ban đầu, đền thờ bà Tống Tử cũng chẳng  gì đặc biệt. Đổ nát, tan hoang, hương khói lạnh lẽo, chẳng mấy ai lui tới.
Không  tín đồ,   tín ngưỡng, thần linh cũng suy yếu dần.
Nếu cứ tiếp tục như , đến một ngày, đền thờ   sụp đổ, mà "thần linh"  thờ phụng ở đây cũng sẽ tiêu tán theo.
Không cam lòng  lãng quên, kẻ   dựng lên truyền thuyết về bà Tống Tử.
Thu hút  đến viếng.
Lừa họ cầu nguyện, dâng hương khấn vái.
 thực chất, từ đầu đến cuối,  từng  vị thần nào tên là "bà Tống Tử".
Và cũng chẳng  cái gọi là "hiện  của bà Tống Tử".
Bản thể của nàng tiên đen—
Chính là bức tượng nữ giữa đền thờ !
Trong tay Kỷ Hòa chợt xuất hiện một lá bùa vàng.
Cô nhấc tay lên.
Lá bùa lập tức hóa thành một luồng sáng, lao vút về phía nàng tiên đen như một mũi tên sắc bén.
"Xoẹt!"
Một tiếng xé gió vang lên.
Ánh sáng vụt qua lớp áo choàng đen.
Lớp che đậy rơi xuống.
Lộ  gương mặt thật sự của nàng tiên đen!