Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu - Chương 2: Thiếu Phu Nhân Thật Hung Tàn
Cập nhật lúc: 2025-09-01 01:45:36
Lượt xem: 149
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thạch Đầu đỏ mặt thấp giọng biện giải, “Năm năm như .”
“Ngươi cũng đó là năm năm .” Thương Vãn bất lực xoa trán, sớm là “phong thủy bảo địa” như thế , khi còn ở trong thành nàng nên tùy tiện tìm một kẻ tiền mà cướp của giàu chia cho nghèo.
“Ta địa đạo xem thử.” Thạch Đầu như chạy trốn mà bước nhanh về phía địa đạo.
Tiểu Hoàn đặt tiểu oa nhi đang mím môi chuẩn lòng Thương Vãn, “Thiếu phu nhân dỗ tiểu thư , nô tỳ phòng bếp xem thử.”
Viên Viên ở trong lòng nương tiện nghi, cần dỗ, ngoan ngoãn mút ngón tay mũm mĩm, cong đôi mắt lớn Thương Vãn .
Thương Vãn nhẹ nhàng chọc chọc má bánh bao của nàng, suy tính lát nữa kiếm chút gì đó ăn.
Dù ba lớn bọn họ thể nhịn đói, nhưng tiểu oa nhi thì thể đói .
“A! Chuột!” Tiểu Hoàn thét chói tai chạy từ phòng bếp, trong tay còn cầm một cái vung nồi vỡ.
Khi Thương Vãn tới, nàng khổ sở : “Thiếu phu nhân, chum gạo biến thành ổ chuột , trong phòng bếp chẳng còn chút đồ ăn nào.”
Thương Vãn chút bất ngờ, căn nhà đổ nát như , phòng bếp mà còn lương thực thì mới là lạ. Dù nữa, trong nhà trông coi, sớm kẻ ý đồ lấy sạch .
Thạch Đầu cũng từ địa đạo lên, vẻ mặt xúi quẩy, “Trong địa đạo là con cháu của chuột.”
Hắn run ống quần, một con chuột nhỏ rơi xuống, kêu chi chít chạy trốn, Thương Vãn một cước giẫm .
Tiểu Hoàn sợ hãi liên tục lùi về .
Thương Vãn cúi đầu con thử nhi đang giãy giụa chân, trầm mặc một lát, kế đó dùng sức, con chuột nhỏ liền ngừng thở, hồn về Tây Thiên.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ hai đối diện, khoé môi khẽ cong:
“Chúng đem nướng thử nhi ăn , bắt cả ổ, chắc chắn no bụng.”
Thịt đó, đều là thịt cả đấy!
Hai : “…”
là ma quỷ ?
“Thiếu phu nhân, chuột thể ăn .” Tiểu Hoàn sợ đến sắp , dám xuống chân Thương Vãn.
Thạch Đầu cũng : “Thiếu gia , thịt chuột ăn sẽ bệnh.”
Thương Vãn âm thầm tặc lưỡi, thoáng liếc qua liền nhận hai xưa nay từng trải qua khổ sở đói kém. Khi còn ở mạt thế, lương thực hiếm hoi, nếu thực sự đói đến cực hạn, ngay cả dị thú cũng liều bắt về, nướng chín gặm vài miếng cho qua cơn đói.
Thấy hai đặc biệt tình nguyện, Thương Vãn cũng kiên trì, một cước đá con chuột c.h.ế.t bụi cỏ dại, lật tay rút cây trâm bạc duy nhất tóc đưa cho Thạch Đầu, “Cầm lấy đổi chút đồ ăn với trong thôn.”
“Thiếu phu nhân !” Tiểu Hoàn lên tiếng ngăn cản, “Đây là vật định tình thiếu gia tặng , thể lấy đổi thức ăn ?”
“Đều sắp c.h.ế.t đói còn quản mấy thứ đó ?” Thương Vãn thúc giục Thạch Đầu mau , đặc biệt dặn dò đổi chút gạo về, lát nữa nấu ít cháo cho Viên Viên uống.
Dù từng nuôi hài tử, Thương Vãn cũng tiểu oa nhi trong lòng mới mọc hai chiếc răng sữa thì ăn chút đồ mềm.
Thạch Đầu Thương Vãn mấy mới mang vẻ mặt phức tạp nắm cây trâm bạc rời .
Tiểu Hoàn từ phòng bếp ôm một đống củi khô, dùng cỏ khô nhóm lửa, ánh lửa chiếu sáng sân viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thon-nu-co-khong-gian-nuoi-con-lam-giau/chuong-2-thieu-phu-nhan-that-hung-tan.html.]
Nàng lau sạch ghế đẩu trong chính ốc mang , với Thương Vãn: “Đêm xuân lạnh lẽo, thiếu phu nhân thể yếu ớt, hết cứ ôm tiểu thư sưởi ấm bên lửa, cẩn thận đừng để cảm lạnh. Nô tỳ sẽ dọn dẹp phòng bếp , lát nữa Thạch Đầu đổi lương thực về sẽ tiện cơm.”
Thấy Tiểu Hoàn một bận rộn , Thương Vãn đặt hài nhi trong khăn tã lên ghế đẩu, liếc bụi cỏ dại cao bằng nửa trong sân, dịch chuyển ghế đẩu xa đống lửa hơn, gần phòng bếp hơn.
Nàng đưa tay vỗ vỗ hài nhi trong khăn tã, “Tự chơi một lát , buồn ngủ thì cứ ngủ, .”
Viên Viên chớp chớp đôi mắt lớn, dường như hiểu mà với Thương Vãn.
“Ngoan thật.” Thương Vãn cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nàng dậy về phía phòng bếp, lấy hai cái thùng gỗ, một lớn một nhỏ.
Gà Mái Leo Núi
Góc sân cạnh phòng bếp một cái giếng, nước giếng đầy, chỉ cần xách thùng nước cúi là thể múc nước lên.
Thương Vãn xổm xuống múc đầy một thùng nước lớn, một tay vững vàng xách về phía phòng bếp.
Tiểu Hoàn ngẩng đầu thấy thì kinh hãi trợn tròn mắt, vội vàng chạy tới đón, “Thiếu phu nhân mau đặt xuống , cẩn thận kẻo trẹo eo.”
Với thể thiếu phu nhân yếu ớt đến mức gió thổi cũng đổ như , thể công việc nặng nhọc như múc nước chứ?
“Không nặng.” Thương Vãn tránh tay nàng đưa tới, đặt thùng nước lên bếp, lấy giẻ lau thấm ướt, giúp lau dọn phòng bếp.
Tiểu Hoàn dùng sức nhéo một cái, đau đến mắt rơm rớm nước.
Ôi chao, đây là vị thần tiên nào hiển linh , thiếu phu nhân mà chủ động giúp nàng việc.
Hai bận rộn trong phòng bếp, trong sân, tiểu oa nhi trong khăn tã say sưa mút ngón tay mũm mĩm, miệng ngừng phát tiếng ê a rõ ràng, đôi mắt to tròn long lanh mặt trăng trời, chớp chớp.
Từ bụi cỏ dại cao bằng nửa truyền đến tiếng sột soạt, một con rắn hoa văn to bằng cánh tay trưởng thành xì xì thè lưỡi, sự che phủ của cỏ dại, uốn lượn tiến gần đến ghế đẩu.
Thạch Đầu cõng đồ vật trở về, bước sân thấy một con rắn hoa văn dài đến hai thước bò đến chân ghế đẩu, xì xì thè lưỡi rắn, ngẩng cái đầu rắn hình tam giác theo chân ghế bò lên.
Hắn sợ đến mắt nứt , tiếng kinh hô đến bên môi, nhưng rắn hoa văn như một lực lớn nào đó đánh trúng, lật mấy vòng giữa trung, lăn xuống cách ba bước chân, một đoạn củi chỉ to bằng ngón tay út xuyên thủng đầu rắn, ghim chặt nó xuống đất.
Đuôi rắn dài chừng hai thước ngừng vặn vẹo lay động, nửa khắc mới còn tiếng động.
“Về đúng lúc lắm, giao cho ngươi đấy, lát nữa thêm một món ăn.” Thương Vãn bên cửa sổ phòng bếp, giữa những ngón tay trắng nõn còn kẹp một cành cây gần như giống hệt cành cây đ.â.m đầu rắn.
Kỳ thực khi đá c.h.ế.t con chuột, nàng phát hiện con rắn hoa văn ẩn trong bụi cỏ dại.
Vốn dĩ, nàng nghĩ với vật giá của thế giới , Thạch Đầu kiểu gì cũng thể dùng trâm bạc đổi về chút thịt, nên vội vàng g.i.ế.c rắn ăn thịt. Nàng còn cố ý dịch ghế đẩu gần phòng bếp hơn. Ai ngờ rắn hoa văn vội vã c.h.ế.t đến thế, nàng đành miễn cưỡng ăn một bữa rắn nướng .
Thạch Đầu mặt tái mét, rắn hoa văn Thương Vãn, Thương Vãn rắn hoa văn, yết hầu lên xuống cuộn động, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Thiếu gia, thiếu phu nhân hiện giờ thật hung tàn!
Trong lúc Thạch Đầu xử lý rắn hoa văn, Tiểu Hoàn bắt đầu rửa rau nấu cơm.
Thương Vãn kỹ năng nấu nướng là âm, nên ở trong phòng bếp gây thêm phiền toái.
Dưới tiếng ê a gọi của Viên Viên, nàng ngoài ôm nữ nhi tiện nghi chơi trò tung cao, kiểu tung qua mái nhà, khiến Tiểu Hoàn thỉnh thoảng liếc ngoài một cái tim đập chân run, chỉ sợ Thương Vãn lỡ tay đỡ , Viên Viên ngã xảy chuyện gì đó.
Thế nhưng tiểu gia hỏa trong khăn tã hề sợ hãi, còn vui vẻ khúc khích, nước dãi ngừng chảy.
Nghe thanh âm tiếu ý của tiểu oa nhi, Thương Vãn cảm thấy bản nắm bí quyết chung sống cùng hài tử, bế một đứa nhỏ mà còn thể biến hóa đủ kiểu, thậm chí còn sáng tạo một bản “phi ” thủ công riêng biệt.
Sợ đến mức Tiểu Hoàn thực sự nhịn lên tiếng ngăn cản, một lớn một nhỏ mới tiếc nuối dừng trò chơi tung cao, ngoan ngoãn chờ ăn cơm.