Tuân thủ nguyên tắc “ thứ đều giá trị của nó”, Phượng Khê cất bộ những tảng băng mà đào nhẫn trữ vật.
Vừa cất xong, ở phương xa chợt vang lên tiếng gọi.
Hai mắt Quân Văn sáng lên: “Tiểu sư , hình như là giọng của sư phụ chúng .”
Hai mắt Hình Vu cũng sáng lên: “Có cả sư phụ nữa.”
Gương mặt những khác cũng tràn ngập sự vui mừng, của tông môn họ tới !
Trong lúc kích động, Phượng Khê lấy xe trượt tuyết , thả thêm cả Gấu Tuyết nữa.
“Mau! Mau tạo hình ! Để khi các sư phụ tới xem, chúng tới vùng Cực Băng để chịu khổ chịu nạn, mà là tới để tạo phong cách!”
Mọi : “…”
Thôi , nàng vui là !
Vì thế, đều lên xe trượt tuyết.
Phượng Khê thì lưng Gấu Tuyết, một tay giữ chặt mũ lông xù đầu, tay còn vẫy vẫy về nơi xa: “Sư phụ! Sư phụ ơi! Con ở đây nè!”
Trên gương mặt nhóm Tiêu Bách Đạo tràn ngập vẻ nôn nóng, sở dĩ họ thể tìm tới đây, là nhờ năm tên tám tu .
Ngày đó, năm tên tán tu truyền tống tới khu vực giáp ranh vùng Cực Băng, trải qua quá nhiều khó khăn thể rời khỏi.
Sau đó, họ theo lời Phượng Khê, lan truyền tin tức Thẩm Chỉ Lan lấy bảo vật của Vân Tiêu Tông.
Chuyện nhanh chóng truyền tới tai bốn tông môn lớn.
Bách Lý Mộ Trần của Hỗn Nguyên Tông mừng lo. Mừng là vì đồ của nhận cơ duyên lớn, lo là vì “thất phu vô tội, hoài bích tội”, sợ rằng sẽ rắc rối.
bất kể thế nào, vui mừng vẫn chiếm phần hơn.
Chưởng môn của ba môn phái khác trừ hâm mộ và ghen tị , thì càng lo lắng cho an nguy của đồ nhà .
Tán tu bình an trở về, nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của đồ nhà ?
Họ chờ thêm vài ngày nhưng vẫn tin tức gì. Lúc họ chẳng thể yên nữa, bèn bàn bạc cùng tổ chức thành đoàn tới vùng Cực Băng, tìm kiếm nơi các tử truyền rơi xuống.
Do đường xá xa xôi, nên họ cũng chỉ tới.
Tuy hồn đăng của các đồ vẫn còn sáng choang, nhưng trong lòng các sư phụ vẫn lo lắng.
Ngay cả họ tới vùng Cực Băng cũng cửu tử nhất sinh, huống hồ là đám nhãi ranh .
Tiêu Bách Đạo là lo lắng hơn cả: “Thân thể Tiểu Khê vốn ốm yếu, tu vi thấp, chắc chắn chịu nhiều đau khổ, đoán chừng chỉ còn nửa cái mạng chứ.”
Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng lo lắng cho đồ nhà .
Riêng Bách Lý Mộ Trần tỏ vẻ khoan khoái, ung dung.
Bởi ông trong trứng tiên thú của Thẩm Chỉ Lan là một con tuyết hồ tám đuôi, nếu nàng thúc giục trứng nở thời hạn, thì việc giữ mạng vấn đề.
Ông chắp tay lưng, : “Chúng bình an vô sự, hơn phân nửa là nhờ công của Thẩm Chỉ Lan. Nếu tuyết hồ tám đuôi, chúng căn bản thể sinh tồn ở vùng Cực Băng .”
Ba Tiêu Bách Đạo cũng nghĩ , tu vi của hầu hết các tử truyền mới chỉ đạt tới kỳ Trúc Cơ, chỉ bốn tử Kim Đan, họ thể sinh tồn ở vùng Cực Băng , đúng là nhờ tuyết hồ tám đuôi của Thẩm Chỉ Lan.
Vì thế, họ đều tỏ ý cảm ơn Bách Lý Mộ Trần.
Tâm trạng Bách Lý Mộ Trần phơi phới, Chỉ Lan đúng là đồ của ông , giúp ông thêm thể diện.
lúc , Tiêu Bách Đạo mơ hồ phát hiện bóng đong đưa ở nơi xa, ông bèn dùng linh lực phóng to tiếng gọi.
Hồ Vạn Khuê và Lộ Chấn Khoan cũng gọi theo.
Bách Lý Mộ Trần vẫn giữ dáng vẻ ung dung như cũ, kêu gọi tiếng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-100.html.]
Họ gọi, tiến nhanh về phía bóng đong đưa.
Các sư phụ vốn tưởng sẽ thấy dáng vẻ thảm hại của đồ nhà .
Các đồ sẽ đông lạnh thành đồ ngốc, ngợm tràn đầy vết thương, thậm chí còn đứa hôn mê.
, kết quả thì ?
Một bầy Sói Tuyết kéo đồ vật vẻ ngoài như xe bò, những đồ bảo bối của họ xe, tinh thần phơi phới, vẫy tay về phía họ.
Bên cạnh “xe bò” còn một con Gấu Tuyết, Phượng Khê đội mũ lông xù, vẫy tay nở một nụ rạng rỡ.
Nhóm các sư phụ chợt khựng .
Đây là ảo giác đúng ?
Không sự thật nhỉ?
lúc , các đồ sôi nổi chạy tới.
Giống như một đào “én con”, nhào lòng “én ”.
Các đồ ôm chặt sư phụ của , nhảy tửng tửng, .
Phượng Khê cũng nhảy xuống khỏi lưng Gấu Tuyết, chạy tới mặt Tiêu Bách Đạo.
“Sư phụ! Đồ nhi tội, khiến ngài lo lắng !”
Tiêu Bách Đạo đáp: “Bình an là , bình an là !”
Dù miệng thì , nhưng khóe mắt ông đọng nước mắt.
Giang Tịch và Quân Văn cũng chạy tới: “Sư phụ!”
Vẻ mặt “lương sư từ phụ” lập tức biến mất tăm, đó là vẻ mặt hùng hổ: “Sao thế ? Sao hai đứa thể để Tiểu Khê lưng Gấu Tuyết? Lỡ nguy hiểm gì thì ?”
“Tiểu Ngũ, đây chắc chắn là chuyện mà con gây ! Ta ngay là con yên một giây phút nào mà!”
“Còn cả Giang Tịch nữa, là đại sư , con quản Tiểu Ngũ, để mặc nó quậy phá thế hả? Cơ thể sư con ốm yếu, tu vi thấp, nếu dọa sợ thì ?”
Quân Văn: “…”
Giang Tịch: “…”
Gan nàng phơi khô còn to hơn cái cối xay gió chứ. Sao nàng thể dọa sợ cho ?
Chẳng qua, họ cũng quá bất mãn với sự thiên vị của sư phụ, bởi tiểu sư vẫn còn nhỏ, vốn nên cưng chiều.
Đừng sư phụ, đến cả họ còn cưng chiều tiểu sư mà.
Phượng Khê áy náy với hai sư , nàng giải thích: “Sư phụ, chuyện liên quan tới Đại sư và Ngũ sư …”
Tiêu Bách Đạo xua tay: “Con đừng đỡ cho chúng. Con đó, quá ngoan ngoãn, quá hiểu chuyện. Sư phụ hết mà!”
Phượng Khê: “…”
Tuy Tiêu Bách Đạo thiên vị Phượng Khê, nhưng ông cũng yêu thương Quân Văn và Giang Tịch. Ông kiểm tra vài , khi chắc chắn rằng hai hề thương, ông mới yên lòng.
Bên phía Lộ Chấn Khoan và Hồ Vạn Khuê cũng , chẳng qua trong các tử của họ, vài thương nặng.
Tuy hiện tại thành vấn đề, nhưng vẫn cần nghỉ ngơi một thời gian.
Vì thế, hai họ đều quan tâm kiểm tra vết thương đồ , sợ để di chứng.
Bách Lý Mộ Trần trợn tròn mắt!
Các đồ bảo bối của ông ?
Sao ở đây chẳng đứa nào thế?