Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-04-01 23:48:21
Lượt xem: 905
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khu Ấp trứng chia thành mấy tổ nhỏ, tên tổ đặt theo thứ tự. Số thứ tự càng nhỏ, chứng tỏ chất lượng thức ăn của linh thú trong tổ càng cao.
Lúc họ đang tiến tổ hai.
Vừa tiến , Phượng Khê cảm nhận linh khí nồng đậm.
Ttong tổ hai chiếc ổ đan từ một loại cỏ đặc biệt, mỗi ổ đặt một quả trứng linh thú.
Tiêu trưởng lão - phụ trách tổ Ấp trứng hai : “Bọn kiểm tra , trong những quả trứng linh thú đều thở của sự sống, trứng ung.”
“Hơn nữa trong quá trình thúc nở cũng gì bất thường, khổ nỗi chờ mãi mà chúng chẳng chịu phá xác, đúng là khiến rầu thối ruột mà.”
Phượng Khê hỏi: “Ngài thử những cách nào ?”
Tiêu trưởng lão thở dài: “Ngoài thúc nở bằng linh khí , bọn còn bảo mẫu thú triệu hoán con non, thậm chí còn dùng cả hương dẫn thú,… Những cách thể dùng, bọn gần như đều thử hết .”
Sau khi xong, Phượng Khê khẽ chớp chớp mắt: “Chưa thử luộc, chiên, xào, hấp ư?”
Tiêu trưởng lão: “…”
Mọi : “…”
Sắc mặt Tiêu trưởng lão lập tức trở nên khó coi.
Vốn ông đồng ý với việc mời Phượng Khê tới giúp đỡ, một ngoài nghề như nàng thể giúp gì cơ chứ?
Bây giờ xem, nàng đang gì thế ?
Luộc, chiên, xào, hấp ư?
Sao hả?
Ban nãy nàng ăn no ?
Chẳng lẽ ông còn dâng hiến trứng linh thú để một bàn tiệc trứng cho nàng?
Tiêu Bách Đạo khẽ hắng giọng: “Đồ nhi, con đừng quậy.”
Phượng Khê lập tức gục đầu xuống, gì nữa.
Trái tim của mấy Hồ Vạn Khuê lạnh hơn nữa, xem Phượng Khê cũng chẳng cách nào.
Tám, chín phần mười là trứng bỏ thôi.
Thật còn một cách nữa, là đập vỡ vỏ trứng để giúp con non phá xác, nhưng loại hành vi đốt cháy giai đoạn giảm xác suất sống sót của con non, dẫu sống thì cơ thể cũng sẽ yếu ớt.
Chẳng ai ngờ rằng, khi rời khỏi khu vực Ấp trứng, Phượng Khê với Hồ Vạn Khuê: “Hồ sư thúc, ban nãy con đùa .”
“Có ba nguyên nhân khiến linh thú chậm chạp nở. Nguyên nhân thứ nhất là do cảnh bên ngoài đạt tiêu chuẩn. Nguyên nhân thứ hai là con non quá yếu ớt, năng lực phá xác.”
“Còn một nguyên nhân cuối cùng là, chính bản con non phá xác.”
“Căn cứ các dấu hiệu đang , thì rõ ràng là nguyên nhân thứ ba. Vì thế, chi bằng chúng sử dụng vài thủ đoạn, thử ép chúng nó xem .”
Hồ Vạn Khuê thấy nàng lý, bèn hỏi: “Thủ đoạn mà con là gì?”
Phượng Khê chớp mắt: “Chẳng hạn như nướng? Hấp muối? Luộc? Kho với thịt!”
Hồ Vạn Khuê: “…”
Nói nửa ngày, cuối cùng thì nàng vẫn ăn trứng linh thú của ông !
Hồ Vạn Khuê chỉ coi như nàng đang bừa, để trong lòng.
Ông đáp một cách qua loa: “Ta sẽ cân nhắc. Sư đồ các con suốt một ngày đường, chắc cũng mệt lắm , nghỉ ngơi sớm . Ngày mai chúng bàn bạc cũng muộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-106.html.]
Hồ Vạn Khuê đích đưa ba sư đồ đến phòng dành cho khách, khi sắp xếp thỏa đáng, ông mới rời .
Chỉ chốc lát , Hình Vu tới: “Tiểu sư , trời vẫn tối, để đưa ngươi dạo nhé?”
Phượng Khê chào Tiêu Bách Đạo, cùng Hình Vu.
Quân Văn cũng theo.
Đùa , đây là tiểu sư của .
Đương nhiên giám sát chặt chẽ .
Chờ tới một nơi tĩnh lặng, Hình Vu lén lút : “Tiểu sư , những lời ngươi ban nãy, đùa đấy chứ? Ngươi thật sự cảm thấy, ép một chút là thể khiến con non phá xác ư?”
Phượng Khê gật đầu, đó lắc đầu: “Muội chỉ suy đoán, chứ chắc chắn.”
Hình Vu khẽ đảo mắt: “Ca tối nay do đại sư trực đêm, chúng chuồn trong đó thử xem ?”
Vừa thế, Quân Văn lập tức nổi giận: “Hình Vu, đầu óc ngươi úng nước thế? Ngươi quậy thì quậy một , còn kéo tiểu sư nhà theo? Nếu xảy chuyện, ngươi c.h.ế.t cũng , nhưng tiểu sư nhà thì bây giờ?”
Quân Văn thật sự tức giận.
Từ thái độ của Hồ Vạn Khuê là thể , ông cực kỳ coi trọng trứng linh thú . Nếu Phượng Khê quậy với Hình Vu, lỡ xảy chuyện thì khó dàn xếp.
Hình Vu nghẹn họng: “Ta, chỉ cảm thấy tiểu sư chuyện gì . Cách của chắc chắn sẽ thành công.”
Phượng Khê tủm tỉm : “Không cần lén lút, chờ thêm hai ngày, khi Hồ sư thúc thật sự thể nghĩ thêm cách nào nữa, dùng cách của thì ? Hình Vu sư , đưa muôi dạo quanh đây là .”
Hình Vu gãi đầu: “Được, ngươi.”
Thế là, Hình Vu đưa Phượng Khê và Quân Văn dạo khắp Ngự Thú Môn.
Đi tới cả chuồng của thần thú trấn phái của Ngự Thú Môn.
Thần thú trấn phái của Ngự Thú Môn là một con Già Thiên Cuồng Hống.
* Già Thiên Cuồng Hống: theo truyền thuyết giống con chó, là một loài thú dữ ăn thịt thời xưa.
Khác với Kim Mao Toan Nghê xích bằng huyền thiết vạn năm, Già Thiên Cuồng Hống nhà tự do hành động.
Bởi đáng tin!
Người nhảy tưng tửng khắp tông môn, rảnh quá hóa rồ, hở tí là gây sự, quậy ầm ĩ, khiến các tử trong tông môn chịu vạ lây.
Nghe thấy tiếng động, Già Thiên Cuồng Hống nhấc mí mắt lên, khẽ liếc Phượng Khê một cái, vẻ mặt tràn ngập sự khinh miệt: “Tiểu phế vật, hỏi ngươi, hiện tại tu vi của đồ ngu Kim Mao Toan Nghê tụt giảm đến cảnh giới nào ? Đừng bảo là kỳ Kim Đan đấy nhé?”
Phượng Khê như , đáp: “ là tu vi của Kim Mao Toan Nghê thụt lùi, thậm chí thể tiếng nữa. thế cũng , ít nhất nó cũng hơn hẳn đám súc sinh tiếng , nhưng lời nào tử tế.”
Trong lúc nhất thời, Già Thiên Cuồng Hống kịp phản ứng . Mãi tới khi bóng dáng Phượng Khê khuất, nó mới nhận .
Tiểu phế vật đang mắng nó!
Chờ đó!
Chuyện nó quyết để yên!
Sau khi rời khỏi chuồng thú, Hình Vu sợ Phượng Khê vui, vội vàng xin thần trú trấn phái nhà , mới đưa Phượng Khê và Quân Văn tiếp tục dạo.
Khi trời sập tối, họ tới Luyện Đan Đường của Ngự Thú Môn.
Trình độ luyện đan của Ngự Thú Môn chỉ Hỗn Nguyên ông, vì thế quy mô của Luyện Đan Đường cực kỳ lớn, thậm chí còn địa hỏa riêng.
Nghĩ tới Luyện Đan Đường tồi tàn của Huyền Thiên Tông, trong lòng Quân Văn và Phượng Khê ghen tị.
Không cái khác, chỉ riêng địa hỏa đủ khiến hâm mộ .