Phượng Khê suy nghĩ một lát, rồi nói: “Chúng ta cứ làm quen với địa hình nơi đây trước đã, ít nhất khi chạy trốn cũng không bị lạc đường. Sau khi quen thuộc địa hình, chúng ta tìm một cây Thiên Nguyên Thần Mộc xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
Mọi người lập tức tản ra làm quen với địa hình. Vừa tản ra chưa đầy một dặm, mà họ đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Ứng Phi Long.
Mấy người Giang Tịch quay đầu nhìn lại thì thấy Ứng Phi Long gần như bị một đóa hoa màu đỏ nuốt chửng, chỉ còn mỗi đôi chân ở bên ngoài.
Giang Tịch lập tức b.ắ.n một luồng kiếm quang về phía cành hoa.
Cành hoa đứt lìa, chảy ra chất lỏng màu đen, đóa hoa rơi xuống đất.
Mấy người Phượng Khê phải tốn rất nhiều công sức mới cứu được Ứng Phi Long ra ngoài.
Trên người Ứng Phi Long tràn đầy dịch nhầy, đôi mắt hắn ta sưng húp, đau đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng.
Rõ ràng dịch nhầy của hoa có độc!
Phượng Khê vội vàng thi triển quyết thanh tẩy, rửa sạch dịch nhầy trên đôi mắt sưng húp và trên người Ứng Phi Long, rồi lấy ra một chậu đựng đầy đan dược.
Nàng lục chậu, lấy ra ba viên đưa cho Ứng Phi Long.
Ứng Phi Long cũng không có tâm trạng đâu mà hỏi nguồn gốc xuất xứ, hắn ta nhận lấy rồi nuốt xuống.
Vẻ mặt Tư Huyền đờ đẫn.
Bây giờ Nhân tộc đã nhiều đan dược đến độ phải dùng chậu để đựng rồi ư?
Khó trách khi ở trên chiến trường, Ma tộc của hắn ta vẫn luôn không chiếm được chút phần thắng nào, hóa ra là do Nhân tộc đã mạnh đến mức này!
Lúc này, Giang Tịch hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, muội biết loại yêu thực này ư?”
Đúng là Phượng Khê có biết.
Trong ngọc giản từng nhắc tới, loại yêu thực này tên là Sen Đất Khát m.á.u.
Ngày thường chúng ẩn thân dưới lòng đất, khi gặp được con mồi, chúng sẽ chậm rãi chui lên, nuốt chửng con mồi vào trong nụ hoa. Nọc độc trong nụ hoa sẽ ăn mòn con mồi, biến con mồi thành chất dinh dưỡng.
Độc tính của loại nọc độc này không quá mạnh, chỉ cần kết hợp vài loại thuốc giải độc là được.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đôi mắt Ứng Phi Long đã tiêu sưng, sắc mặt hắn ta cũng tốt hơn nhiều.
Ứng Phi Long vội vàng cảm ơn, sự sùng bái của hắn ta dành cho Phượng Khê lại tăng thêm một bậc.
Ai mà chẳng sùng bái ân nhân cứu mạng của mình cơ chứ!
---
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu nhóm quần chúng bên ngoài cờ Càn Khôn bùng nổ rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-146.html.]
“Rất hiếm có điển tịch ghi chép về cây Sen Đất Khát m.á.u, sao Phượng Khê lại biết được?”
“Đan dược là đồ quý giá, phải đựng vào bình sứ mới có thể bảo quản tốt dược hiệu, ấy thế mà con bé lại đựng bằng chậu á? Đúng là kỳ cục!”
“Có kỳ cục hay không thì để sau hẵng bàn. Điều ta quan tâm là nàng lấy đâu ra chậu đan dược kia? Đừng bảo Huyền Thiên Tông giả nghèo đấy nhé?”
“...”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Tiêu Bách Đạo.
Tiêu Bách Đạo thật sự không biết tiểu đồ đệ nhà mình là một thiên tài luyện đan, bởi ấn tượng của ông đối với việc luyện đan của Phượng Khê, vẫn luôn dừng ở giai đoạn khói đặc bốc lên cuồn cuộn.
Vì thế, ông bắt đầu suy nghĩ miên man.
Con bé lấy đâu ra nhỉ?
Đừng bảo là lại là đồ hóa duyên đấy nhé?
Ông khẽ ho khan hai tiếng: “Tốt xấu gì Huyền Thiên Tông bọn ta cũng là một trong bốn tông môn lớn, trong Tàng thư các có khá nhiều sách cổ. Hễ rảnh rỗi là nha đầu Tiểu Khê lại chạy tới Tàng Thư các, nên việc con bé biết cây Sen Đất Khát m.á.u cũng chẳng có gì lạ.”
“Về phần chậu đan dược kia, mấy vòng trước Tiểu Khê nhận được rất nhiều phần thưởng, đều đựng trong hộp gấm và bình sứ. Đoán chừng con bé cảm thấy hộp gấm và bình sứ vướng víu, nên mới đổ toàn bộ đan dược vào chậu để tiện kiểm kê thôi ấy mà…”
Khi Tiêu Bách Đạo nói những lời này, bất kể là giọng điệu hay sắc mặt của ông đều cực kỳ tự nhiên, nên khiến rất nhiều người tin tưởng.
Bởi cái tiếng phế vật luyện đan của Phượng Khê đã lan truyền rất lâu rồi, nghe nói những linh thú cấp thấp sau Huyền Thiên Tông đều đã biến thành món thịt xông khói.
Thế nên, chắc chắn chậu đan dược kia không phải do nàng luyện chế ra.
---
Cùng lúc đó, nhóm Thẩm Chỉ Lan cũng chạm mặt Sen Đá Khát m.á.u.
Chẳng qua nàng ta phát hiện ra trước, còn nhắc mở mọi người, nên trong nhóm không có ai bị thương cả.
Vì chuyện này mà hai tên đệ tử Ma Đan Kỳ trong nhóm đã hết lời khen ngợi nàng ta.
Hai nhóm khác thì không may mắn như vậy, trong nhóm đều có người trúng chiêu.
Cũng may trong mỗi nhóm đều có luyện đan sư, nên cũng không gặp trở ngại gì.
Lúc này mọi người bên ngoài cờ Càn Khôn mới phát hiện, ba nhóm khác đều có luyện đan sư, chế phù sư hoặc trận pháp sư, chỉ riêng nhóm của Phượng Khê, trừ một ngự thú sư khá vô dụng là Hình Vu ra, thì chẳng có gì nữa!
Cần tu vi không tu vi, cần kỹ năng không kỹ năng, đúng là thảm hại!
Hơn nữa vòng này toàn là yêu thực, có lẽ cũng do cờ Càn Khôn cố ý sắp xếp.
Dẫu Phượng Khê có giỏi tẩy não đến đâu, thì cũng không thể tẩy não yêu thực được.