Đoán được suy nghĩ trong lòng nó, Phượng Khê nói: “Có phải ngươi cảm thấy việc ký khế ước với ta là sỉ nhục ngươi không? Vậy sao ngươi không nghĩ lại xem, vì sao bút Sơn Hà Càn Khôn lại ở chỗ ta? Vì sao người gọi là thiên tài như Thẩm Chỉ Lan lại kiêng dè ta đến thế?”
“Đáp án chỉ có một: ta mới là thiên tài chân chính, là con cưng của thiên mệnh chân chính!”
“Chỉ có ta mới có thể cho ngươi một tương lai rạng rỡ thôi…”
Cờ Càn Khôn vốn đang do dự, nhưng khổ nỗi cái bánh Phượng Khê vẽ ra quá lớn.
Lớn đến độ đầu óc nó nóng lên, lập tức đồng ý.
Cũng đúng thôi!
Nếu bút Sơn Hà Càn Khôn đã lựa chọn nàng, vậy nó sẽ tạm ký khế ước với nàng vậy.
Dù sao thần thức của nàng cũng yếu hơn nó, tương lai nó mạnh mẽ giải trừ khế ước cũng không muộn.
Nhưng khi nó đòi ký khế ước với Phượng Khê ngay lập tức, thì nàng lại từ chối: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc, tuy ngươi là vật vô chủ, nhưng dù sao cũng do Ma tộc đưa tới.”
“Nếu ta ký khế ước với ngươi ngay lúc này, thì sẽ có hại cho thanh danh của ngươi. Đám Ma tộc kia sẽ chửi ngươi đứng núi này trông núi nọ, đạo đức suy đồi…”
Cờ Càn Khôn: rốt cuộc họ sẽ chửi ai, trong lòng ngươi tự hiểu rõ!
“Thế nên, vì nghĩ cho danh dự của ngươi, vẫn nên để họ chủ động tặng ngươi cho ta thì hơn.”
Cờ Càn Khôn: “…”
Nàng đang mơ giữa ban ngày đấy à?
Phượng Khê cười tủm tỉm nói: “Lát nữa sau khi ra ngoài, ngươi…”
Nghe hết kế hoạch của Phượng Khê, cờ Càn Khôn chìm vào im lặng.
Chẳng lẽ bút Sơn Hà Càn Khôn chọn nàng là vì cái bụng toàn là ý xấu và cát nết thất đức của nàng ư?
Lúc này, Thẩm Chỉ Lan đã nhận được cơ duyên của Thiên Đạo.
Nàng ta mừng như điên, có được cơ duyên này, nàng ta sẽ kết đan nhanh thôi!
Lát nữa khi bị truyền tống ra ngoài, chắc chắn nàng ta sẽ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Phượng Khê chỉ còn là một ả hề hám lợi mà thôi.
Đúng lúc này, tất cả các đệ tử tham gia thí luyện đều bị đá ra khỏi cờ Càn Khôn.
Người khác đều đáp đất một cách bình an, chỉ có Thẩm Chỉ Lan ngã với tư thế chó gặm phân. Trùng hợp hơn là trên mặt đất chỗ đó có cục đá, khiến mặt mũi nàng ta toàn m.á.u là m.á.u.
Tâm nguyện trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người của nàng ta đã trở thành hiện thực, nhưng với một phương thức khác.
Chẳng qua, sự chú ý của mọi người không đặt trên người nàng ta quá lâu, bởi cờ Càn Khôn chợt trở nên ảm đạm, nó cất giọng run rẩy: “Do tiết lộ thiên cơ, ta sắp phải chịu sự trừng phạt của Thiên Đạo. Vì thế, ta cần phải ký khế ước với một người trong số các ngươi ngay lập tức, để có người san sẻ lôi kiếp với ta!”
“Thẩm Chỉ Lan, ngươi đã nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, ngươi nên nhận luôn phần nhân quả này. Ngươi mau ra đây, lập tức ký khế ước với ta.”
Cờ Càn Khôn bay về phía Thẩm Chỉ Lan.
Thẩm Chỉ Lan chẳng còn tâm trạng đâu mà để ý đến dáng vẻ chật vật của bản thân, nàng ta vội vàng né tránh.
“Cờ Càn Khôn, chuyện này không liên quan đến ta. Ngươi chọn người khác đi!”
Dường như linh lực của cờ Càn Khôn đã sắp cạn kiệt, khiến động tác của nó cực kỳ chậm chạp, thế nên Thẩm Chỉ Lan đã né thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-154.html.]
Nó lại bay về phía Lệ Nam Thực - Tả Hộ pháp của Ma Hoàng: “Là ngươi đưa ta tới đây. Nếu Thẩm Chỉ Lan từ chối, vậy ta sẽ chọn ngươi.”
Lệ Nam Thực cau mày, cũng né tránh cờ Càn Khôn.
Đùa à?
Sao ông ta có thể chịu lôi kiếp thay nó được?
Thấy ông ta né tránh, cờ Càn Khôn đành đổi mục tiêu, lần này nó nhắm vào trưởng lão Ứng Thiên Lý của tộc Ảnh Ma.
Đương nhiên Ứng Thiên Lý cũng không muốn củ khoai lang nóng phỏng tay này, cũng né tránh.
Cờ Càn Khôn bay qua bay lại hồi lâu, nhưng ai cũng tránh nó như tránh tà. Cuối cùng, nó đột nhiên đổi hướng, nhắm thẳng về phía Phượng Khê.
Do vừa ngộ đạo, giờ đây Phượng Khê đang đả tọa để điều hòa hơi thở.
“Phượng Khê, ngươi đã lấy cả đống phần thưởng của ta, giờ cũng đến lúc phải bồi thường cho ta rồi.”
Lần này tốc độ của cờ Càn Khôn cực nhanh, khi Tiêu Bách Đạo kịp phản ứng lại, thì đã không còn kịp nữa rồi.
Cờ Càn Khôn và Phượng Khê đã bắt đầu ký khế ước.
Nếu cắt ngang giữa chừng, thần thức của Phượng Khê sẽ bị tổn thương nặng.
Chỉ chốc lát sau, khế thành.
Gần như là trong khoảnh khắc khế ước vừa thành, một luồng thiên lôi từ trên trời giáng xuống.
Phượng Khê: “…”
Con mẹ nó, nàng chỉ thuận miệng bịa chuyện mà thôi.
Sao lại thật sự có thiên lôi cơ chứ?
Tiêu Bách Đạo chắn trước người Phượng Khê, chuẩn bị chịu luồng thiên lôi này thay nàng.
Giang Tịch, Quân Văn và Hình Vu cũng vội vàng chạy tới.
Nhưng tốc độ của ba người họ quá chậm, họ còn chưa tới nơi, thiên lôi đã giáng xuống.
Chẳng qua, luồng thiên lôi kia không đánh trúng người Tiêu Bách Đạo, mà rẽ trái rẽ phải, đánh thẳng vào người Phượng Khê.
Hờ!
Nếu lôi kiếp mà đánh sai người, thì còn đâu mặt mũi?
Toàn thân Phượng Khê cháy đen, nàng ngã cái rầm, cả người gục trên mặt đất, không rõ sống c.h.ế.t.
Cờ Càn Khôn bị dọa mất mật.
Hóa ra những lời Phượng Khê nói là sự thật.
Thẩm Chỉ Lan quả là sao chổi.
Ai dính dáng đến nàng ta thì người đó xui xẻo.
Nếu không nhờ Phượng Khê, lần này nó c.h.ế.t chắc rồi.
Sự không cam tâm trước đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Phượng Khê quả là tương lai, là ánh sáng của nó! Ánh sáng duy nhất.