Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-04-22 09:25:03
Lượt xem: 402

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến phòng mình, Thẩm Chỉ Lan tức giận đập nát đồ đạc trong phòng.

Ấy thế mà lão già Bách Lý Mộ Trần lại thà tin tưởng Phượng Khê, chứ không tin nàng ta.

Uổng công ngày thường nàng ta đối xử với ông ta cung kính tới vậy.

Sau khi trút hết cơn giận, nàng ta dần bình tĩnh lại.

Nàng ta phải nhanh kết đan thôi!

Chỉ cần kết đan thành công, chắc chắn Bách Lý Mộ Trần sẽ lại lần nữa coi trọng nàng ta.

Dù Phượng Khê có âm hiểm đến đâu đi nữa, cũng chỉ là một phế vật kỳ Luyện Khí mà thôi.

Sớm muộn gì, nàng ta cũng sẽ tự tay g.i.ế.t nàng!

---

Bên kia, mấy người Bách Lý Mộ Trần đang bắt đầu nghiên cứu cách đối phó.

Đầu tiên và cũng là quan trọng nhất: tăng cường việc tuần tra ở hang sâu, không thể bỏ qua bất cứ gió thổi cỏ lay nào.

Thứ hai, nghĩ cách điều tra nguồn gốc của làn sương màu xám và trận pháp.

Thứ ba, tìm cơ hội thăm dò Ma tộc, xem họ có biết về chuyện này không.

Phượng Khê yếu ớt giơ tay: “Bách Lý chưởng môn, lúc trước Thẩm Chỉ Lan nhận được bảo vật của Vân Tiêu Tông, đoán chừng trong đó có ghi chép liên quan. Hay là ngài thử hỏi nàng ta xem sao?”

“Đương nhiên, ta cảm thấy chắc chắn nàng ta sẽ nói là không có. Nếu nói là có, chẳng phải đang tự vả vào những câu trả lời trước đó ư?”

“Chậc, đồ đệ này của ngài chẳng ra gì. Tiếc là hai ta không đủ duyên, nếu lúc trước ngài nhận ta làm đồ đệ, thì bây giờ đã chẳng có lắm chuyện phiền lòng như thế.”

Bách Lý Mộ Trần: “…”

Chờ khi mọi người rời đi hết, Phượng Khê lại bắt đầu giáo dục tư tưởng cho cờ Càn Khôn.

Cờ Càn Khôn bị nàng nói đến độ khóc lóc thảm thiết. Không ngờ lúc trước nó lại đối xử tệ hại với chủ nhân lương thiện, vĩ đại đến vậy, nó quả là đồ xấu xa mà!

Về sau, nó nhất định sẽ cố gắng chuộc tội, làm trâu làm ngựa cho chủ nhân.

Phượng Khê cảm thấy tẩy não nhiêu đó cũng hòm hòm rồi, nên chuyển sang chuyện khác: “Tiểu Phiên ơi, chắc hẳn trong tay ngươi có nhiều thứ tốt lắm nhỉ? Đặt ở chỗ ngươi không an toàn đâu, ngươi đưa đây ta giữ hộ cho.”

Cờ Càn Khôn nức nở nói: “Chủ nhân, bảo bối của ta đều bị ngươi lừa đi rồi, nếu không khi trước ta cũng không gài bẫy để ngươi trả lại toàn bộ phần thưởng cho ta.”

Phượng Khê: “… Không còn chút gì ư?”

“Chỉ còn lại vài cái chai, lọ, vại, bình không đáng tiền mà thôi.”

Phượng Khê nghiến răng hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thủ đoạn tấn công nào không?”

Lần này cờ Càn Khôn đáp với giọng điệu tự tin: “Đương nhiên là có rồi! Ta là cờ Càn Khôn, có thể giả thành núi thành sông, giả thành nhật nguyệt, giả thành vạn vật trên thế gian.”

Phượng Khê: sao lời này nghe quen quen nhỉ?

Đúng rồi, lúc trước Phong Khiếu Thiên từng vẽ bánh cho nàng như thế!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-158.html.]

Nàng nghiến răng nói: “Còn thủ đoạn nào khác không?”

“Còn chứ! Khi chủ nhân đánh nhau với người khác, ta có thể hút hai người vào cờ Càn Khôn, rồi sai đám thú trận pháp giúp đỡ ngươi, đảm bảo ai vào người nấy c.h.ế.t!”

“Chờ cấp bậc của ta tăng lên, đừng nói là hai người, ngay cả toàn bộ tông môn ta cũng có thể hút được.”

Trong lòng Phượng Khê vui vẻ, thủ đoạn này cũng không tệ.

Nhưng nàng còn chưa vui được bao lâu, đã nghe cờ Càn Khôn nói: “Chẳng qua lần này ta hao tổn nhiều tu vi quá, nên phải nghỉ ngơi một thời gian. Chủ nhân yên tâm, không dài đâu, chỉ mấy chục năm thôi mà. Đối với tu sĩ các ngươi thì chỉ là một cái chớp mắt thôi.”

Phượng Khê: “…”

Hóa ra nàng bận rộn nửa ngày, lại lừa trúng một phế vật à?

Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Phượng Khê, cờ Càn Khôn vội nói: “Chủ nhân, nếu gặp tình huống khẩn cấp, ta nhất định sẽ liều mạng đưa ngươi vào cờ Càn Khôn. Nhưng nếu thế thì có lẽ ta sẽ phải ngủ say một thời gian.”

Phượng Khê cảm thấy thế còn tạm được, dẫu sao đó cũng coi như một cơ hội cứu mạng.

Trong thức hải, quả cầu đen và chim béo khẽ đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ là một phế vật mà thôi! Không đáng lo!

Phượng Khê lại kiểm tra tình hình của Thôn Hỏa Hưu. Con hàng này vẫn đang ngủ say sưa, hơn nữa còn ngáy vang trời nữa chứ!

Phượng Khê kiểm kê lại phần thưởng nhận được từ cờ Càn Khôn, sau đó lấy ra vài cọng linh thực hệ thổ, cho vào miệng nhai.

Hiện tại Thổ Linh căn vẫn còn quá yếu, nàng phải bồi bổ cho nó.

Sau đó, nàng thấy bốn Linh căn còn lại cố tạo thành hình hai trái tim.

Phượng Khê: “…”

Nàng chỉ đành ăn thêm vài linh thực hệ khác.

Tuy rằng mấy Linh căn này khá chó, nhưng ở thời điểm quan trọng, chúng có thể cứu mạng nàng.

Lúc này, quả cầu đen nhảy ra tìm cảm giác tồn tại: “Chủ nhân, sao Hỗn Nguyên Tông vẫn chưa phát hiện chuyện bảo khố bị trộm thế nhỉ? Công tác an toàn của họ chẳng ra sao cả.”

Phượng Khê lại cảm thấy chuyện này khá bình thường.

Bên ngoài bảo khố của Hỗn Nguyên Tông có người canh gác, tuần tra cả đêm lẫn ngày, trong bảo khố cũng có trận pháp cực kỳ mạnh mẽ, nên không nhất thiết phải thường xuyên vào trong kiểm tra.

Đoán chừng cứ cách một thời gian cố định họ mới vào một lần, hơn nữa phải có nhiều người cùng vào, tránh cho có người lén trộm vài món.

Nghĩ đến bảo khố, nàng lại thở dài.

Tuy lần này nàng đã lừa được không ít tài sản của cờ Càn Khôn, nhưng vẫn còn nghèo quá.

Chẳng qua, việc cấp bách nhất lúc này là tu luyện.

Nàng phải mau chóng để Thổ Linh căn phát triển kịp các Linh căn khác. Chỉ khi như vậy, đan điền của nàng mới có thể lành hẳn.

Sau khi đan điền lành hẳn, nàng phải cân nhắc đến chuyện đột phá kỳ Trúc Cơ.

Ôi!

Làm tiểu phế vật kỳ Luyện Khí lâu thế rồi, nghĩ đến việc phải đột phá lên Trúc Cơ, thật ra nàng có hơi luyến tiếc.

Loading...