Phượng Khê tu luyện tới tận lúc nửa đêm mới chịu nghỉ ngơi.
Nếu không tại khoảng thời gian này tiêu tốn quá nhiều linh lực, nàng thậm chí còn chẳng có ý định nghỉ ngơi ấy chứ.
Thẩm Chỉ Lan đã nhận được cơ duyên của Thiên Đạo, đoán chừng sẽ kết đan nhanh thôi. Nàng nhất định phải đẩy nhanh tiến độ tu luyện mới được.
Quân Văn và Giang Tịch ở phòng bên cạnh cũng giống vậy.
Họ là sư huynh, nhưng lần nào cũng dựa hơi tiểu sư muội để nằm thắng, đúng là quá vô dụng!
Thế nên từ nay về sau, chỉ cần không c.h.ế.t, họ nhất định phải cố gắng tu luyện.
Phượng Khê vừa chợp mắt chưa được bao lâu, đã nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ.
Nàng giật mình, đừng bảo chuyện bảo khố đã bị lộ đấy nhé?
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ lo sợ không ngủ được.
Nhưng với độ chó của bản thân, Phượng Khê ngáp dài, quay người ngủ tiếp.
Chuyện bảo khố do Ma tộc gây ra, chẳng liên quan hay dính dáng gì đến nàng cả!
---
Lúc này, Bách Lý Mộ Trần thật sự tức điên lên được!
Vốn chưa đến ngày kiểm tra bảo khố, nhưng do vừa phát hiện ra chuyện hang sâu, lòng ông ta có hơi bất an, nên mới đưa ra quyết định kiểm tra đột xuất.
Vừa mở cửa vào, ông ta đã tức đến độ suýt thì nổ mũi.
Núi linh thạch xuất hiện một lỗ hổng lớn, áng chừng bằng mắt thường thì ít nhất cũng bị trộm khoảng năm nghìn vạn linh thạch.
Ai làm?
Sau khi cẩn thận điều tra, ông ta phát hiện vài sợi ma khí nhàn nhạt. Mọi manh mối đều hướng về phía Ma tộc!
Ông ta mời ba người Tiêu Bách Đạo tới, kể lại chuyện này.
Chờ ông ta kể xong, chưởng môn Lộ Chấn Khoan của Vạn Kiếm Môn nói: “Nếu do Ma tộc làm, vì sao họ không động tới những bảo vật khác?”
Bách Lý Mộ Trần cau chặt mày: “Đây cũng là điều khiến ta nghi hoặc. Ta đã kiêm kê lại, thật sự chỉ mất linh thạch, những món đồ khác chưa hề bị động tới.”
Lộ Chấn Khoan nói tiếp: “Vả lại, Ma tộc không phải đồ ngốc. Họ biết thừa, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì xảy ra vào thời điểm này, thì họ đều là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên, họ sẽ không gây ra chuyện ngu ngốc thế này đâu. Thế nên ta cảm thấy, chuyện này không hề đơn giản.”
Bách Lý Mộ Trần cười khổ: “Những lời ngươi nói đều có lý. Nhưng linh thạch đâu thể tự nhiên biến mất đúng không?”
Hồ Vạn Khuê trầm ngâm đáp: “Có khả năng nó tự nhiên biến mất lắm chứ. Ta nhớ từng đọc được trong một cuốn sách cổ, rằng có một số bảo vật sau khi sinh ra linh trí, sẽ tự động hấp thụ linh thạch.”
“Trong bảo khố của Hỗn Nguyên Tông các ngươi có nhiều bảo vật như vậy, biết đâu lại có một món bảo vật hấp thụ linh thạch thì sao? Đương nhiên, xác suất xảy ra tình huống này rất nhỏ. Nhưng gần đây Hỗn Nguyên Tông các ngươi khá xui xẻo, nên biết đâu nó đã thật sự xảy ra.”
Bách Lý Mộ Trần: “… Vậy nên giải thích thế nào về mấy sợi ma khí kia?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-159.html.]
“Ngươi cũng nói ma khí cực kỳ, cực kỳ nhạt. Có lẽ do món linh khí nào đó trước kia từng c.h.é.m g.i.ế.t Ma tộc, nên lây dính ma khí.”
Bách Lý Mộ Trần cảm thấy cách nói này hơi vô lý, nhưng ngẫm kỹ lại, thì lại thấy nó cũng khá đáng tin.
Bốn người lại bàn bạc một hồi, cuối cùng chỉ có thể kết luận theo suy đoán vừa rồi.
Bởi xác suất Ma tộc gây chuyện quá nhỏ.
Không nhất thiết phải xé rách mặt nhau vì chút chuyện cỏn con này.
---
Sau khi nghe Tiêu Bách Đạo kể lại chuyện này, vẻ mặt Phượng Khê dại ra.
Diễn biến này trái ngược hoàn toàn với dự đoán của nàng.
Giọng điệu của Tiêu Bách Đạo không giấu được sự vui sướng khi người khác gặp họa: “Muốn trách thì phải trách Hỗn Nguyên Tông có quá nhiều bảo bối. Cứ nghèo như Huyền Thiên Tông ta thì đâu gặp phải phiền não này.”
Phượng Khê: “…”
Ngài nghèo thì ngài kiêu ngạo đúng không?
Chẳng qua, thông qua chuyện này, nàng chợt phát hiện ra bản thân vẫn còn quá kém.
Không đủ tham!
Nếu nàng thuận tay lấy thêm vài món bảo vật, thì kế hoạch vu oan này mới hoàn mỹ được.
Ôi!
Không còn cách nào khác, ai bảo nàng quá lương thiện cơ chứ!
Nàng không thể làm ra chuyện chó má như thế được!
Mọi người vốn tưởng sứ đoàn Ma tộc sẽ lập tức tạm biệt rời đi, không ngờ họ lại đưa ra đề nghị tới thăm Huyền Thiên Tông.
Tiêu Bách Đạo: Ối, không được!
Đoàn họ đông người như thế, đến thăm chẳng phải sẽ ăn hết cả đống linh thạch của ông ư?
Nhưng vì nghĩ cho đại cục, ông chỉ đành bóp mũi đồng ý.
Chẳng qua trong lòng thì không ngừng kêu khổ.
Cuộc sống của ông chỉ vừa có chút khởi sắc, đám khốn kiếp Ma tộc đã tới ăn ké. Chẳng lẽ ông trời sinh đã không có mệnh phú quý ư?
Nếu sứ đoàn Ma tộc đã muốn tới, thì tất nhiên người của ba tông môn khác cũng phải tới theo.
Vì thế, một đoàn người hùng dũng tiến về phía Huyền Thiên Tông.
Tiêu Bách Đạo mặt dày ngồi ké phi thuyền của Ngự Thú Môn.
Ông cũng không còn cách nào khác, đâu thể để khách khứa ngồi phi thuyền và ma thuyền bay đi trước, còn chủ nhà là ông lại ngự kiếm đuổi theo phía sau đúng không?